Edit: Taho Nguyen
—–
Hà Mộ đứng bên cạnh, sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy, ánh mắt hoảng sợ và tuyệt vọng khiến người khác không đành lòng nhìn thẳng.
Giọng nói ông Hà run rẩy: "Đây là mẹ con tìm thấy được trong lúc sắp xếp lại đồ đạc cho con mấy ngày trước, chúng ta cố ý không vạch trần, muốn đợi cho đến sinh nhật của con hôm nay, người đàn ông đó có đến hay không, không ngờ con can đảm như vậy, dám dẫn nó đến!"
Vinh Thiển vội vàng xua tay: "Chú ơi, không phải như thế, chú hiểu lầm…"
Bà Hà vừa khóc vừa mở miệng: "Chúng ta vốn không muốn để cho con đi học ở trường như vậy, học toàn chuyện xấu không nói, còn bị mang thai, con, sau đó còn…"
Hà Mộ cắn chặt môi dưới, ánh mắt né tránh: "Chuyện này không liên quan đến hai người bọn họ, là bọn họ giúp con."
"Nó làm cho bụng con to ra còn nói là giúp con?"
Ông Hà tức giận trừng mắt, ánh mắt tiện đà quét về phía Vinh Thiển, lúc ăn cơm có thể nhìn ra quan hệ của hai người bọn họ không đơn giản, ông Hà chỉ vào Vinh Thiển: "Con gái của tôi phải phá thai, chuyện này liên quan tới cô đúng không?"
"Ba!" Hà Mộ gấp gáp gọi to: "Ba nói kiểu gì vậy, cô ấy là bạn tốt nhất của con."
Tay của ông Hà vươn đến trước mũi Vinh Thiển, Lệ Cảnh Trình nhanh chóng giữ chặt cổ tay ông ta, cánh tay càng dùng sức mạnh hơn, đè ép cánh tay của ông ta xuống: "Cô ấy giúp đỡ con gái ông, trái lại thành tự rước phiền phức? Không ai có thể đứng đây mà nghe ông chỉ trích vô cớ, đừng có chỉ ngón tay vào cô ấy lần nữa!"
Hà Mộ nhìn thấy, sợ hãi vội vàng kéo tay của ông Hà, mặt khác quay qua Lệ Cảnh Trình cầu xin: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi sẽ giải thích rõ với ba mẹ tôi, hai người mau đi về đi, xin lỗi."
Vinh Thiển cũng rất sợ Lệ Cảnh Trình càng phát cáu, lúc đó không có cách nào khác giảm xuống, cô nhanh chóng nắm cánh tay anh: "Đi thôi, mau."
Lệ Cảnh Trình bị cô kéo đi ra ngoài, ông Hà không chịu từ bỏ ý đồ: "Đừng đi, chuyện với con gái tôi vẫn chưa xong…"
Lúc Vinh Thiển mở rộng cửa, quay lại nhìn, thấy Hà Mộ quỳ xuống, hai tay ôm lấy chân của ba Hà cầu xin tha thứ.
Xuống dưới lầu, Lệ Cảnh Trình bỏ Vinh Thiển qua một bên đi đến bãi đỗ xe, Vinh Thiển nhỏ bé vất vả lắm mới đuổi kịp. Lệ Cảnh Trình đi tới phía bên trái xe, Vinh Thiển đi theo, anh mở cửa xe: "Theo tôi qua bên này làm gì?"
"Tôi không nghĩ tới Mộc Tử sẽ giữ lại tờ giấy này, tôi lo cô ấy…"
"Không có chuyện gì, ba mẹ cô ta có thể nhịn tới hôm nay, vậy cũng sẽ không đánh chết cô ta đâu."
Lệ Cảnh Trình ngồi vào bên trong xe, Vinh Thiển ngẩng đầu nhìn lên nhà Hà Mộ chỗ tầng trệt, ánh đèn tĩnh mịch, sóng to gió lớn đều được che giấu bên trong ánh đèn màu mật ong.
—
Trở lại Đế Cảnh, Lệ Cảnh Trình dẫn cô vào hoa viên, Vinh Thiển nhìn vẻ căng thẳng trên khuôn mặt anh tuấn của anh: "Nhất định Mộc Tử sẽ giải thích rõ chuyện anh ký tên…"
Bước chân Lệ Cảnh Trình chợt dừng lại, ánh mắt tản mát trên khuôn mặt cô: "Em không nói, tôi đã quên mất chuyện này…"
Vinh Thiển ảo não vô cùng, hai tay xòe thẳng trước mắt anh: "Anh có thể xem như tôi chưa nói không?"
"Em ăn thứ này thứ kia vào bụng rồi cũng có thể xem như chưa ăn sao?"
"Có thể chứ…" Vinh Thiển không ngừng gật đầu lia lịa: "Lúc tôi giảm béo, một ngày cho dù có ăn vụng cái gì cũng coi như chưa ăn để an ủi chính mình."
"…"
Cách đó không xa, bỗng nhiên ánh đèn sáng lên, xuyên qua cửa kính thủy tinh chiếu tới, Vinh Thiển giơ tay lên che lại, đợi sau khi thích ứng đôi mắt mới mở ra, hai ngày nay có thi công trong vườn, cô đã sớm biết.
Vinh Thiển ngơ ngẩn nhìn căn phòng kính mới tinh sáng rực trước mắt.
Cô không nghĩ tới, Lệ Cảnh Trình sẽ làm cho cô một cái giống như đúc.
Giống như miệng vết thương chưa kịp khép lại, bỗng chốc bị dùng sức hung hăng nghiền ép. Đau đến mức không hề có chút phòng bị.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!