Bê bánh ngọt lên lầu, Vinh Thiên đi vào ghế lô rồi cẩn
thận chia từng miếng bánh cho mọi người. Hoắc Thiếu Huyền vui
vẻ nói: "Tiểu Thiển, cuối cùng em đã 20 rồi." Tiểu Thiển là
tên anh gọi cô, cũng là tên chỉ duy nhất mình anh được gọi.
Một năm trước, mặc dù Lệ Cảnh Trình là người thả Vinh Thiển nhưng đối với cô lại không có ấn tượng nhiều, chỉ thấy có thể là
khách VIP ở Đông Hầu Cung cùng thủ đoạn bỡn cợt với phụ nữ
thì hẳn không phải người tầm thường. Nghe nói, sau khi bị Hoắc
Thiếu Huyền làm loạn ít lâu, Đông Hầu Cung lại mở cửa làm ăn
bình thường.
Vinh Thiển hướng Hoắc Thiếu Huyền nhẹ nhàng nói: "Em xuống dưới chờ anh."
Hoắc Thiếu Huyền gật gật đầu. Thấy trên tay dính kem, Vinh Thiển
chậm rãi bước đến toilet. Khi cô đang rửa tay thì bất thình
lình một đôi tay đặt lên bồn rửa.
Vinh Thiển giật mình lùi lại, nhướn mắt lên nhìn.
Con ngươi Lệ Cảnh Trình sáng quắc mà lại thâm sâu, tựa như chỉ
một ánh mắt là hút người đối diện vào trong đôi mắt ấy: "Tôi
còn nhớ rất rõ, em còn nợ tôi một ân tình."
Vinh Thiển nghe vậy vội vã rửa tay sạch sẽ, Lệ Cảnh Trình túm
tay, ép cô về phía bức tường bên cạnh: "Em không nhận ra tôi
sao?"
"Nhớ rõ." Vinh Thiển không giả ngây, ngữ
khí mang vẻ khinh thường, cao giọng nói: "Không phải là người
đàn ông thẻ vàng đó sao."
"Cái gì?"
"Anh đến nơi đó tìm vui, lại nói là mình là người mua tôi. Lúc
đó, trên tủ đầu giường để thẻ vàng VIP, gọi như vậy chẳng lẽ
không đúng?" Vinh Thiển nhìn tay đang bị Lệ Cảnh Trình giữ, nói tiếp: "Buông ra, để người khác thấy không hay ho gì."
"Thái độ bây giờ của em, so với lúc cầu xin tôi thật giống như hai
người khác nhau." Lệ Cảnh Trình nhớ lại cô lúc đấy hận không
thể giơ cả hai tay hai chân lên thề thốt, giống như chuyện mới
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!