Chương 28: Toại nguyện

Ngón tay Vinh Thiển run rẩy túm chặt lấy cổ tay anh, cô

cuống đến mức mắt đã ngập nước: "Tôi không muốn, tôi không

muốn."

Lời này của cô đối với anh mà nói thì không có lấy một chút uy hiếp. Lệ Cảnh Trình vẫn đứng im như

cũ: "Tôi cũng không có thói quen nghe lời người khác."

"Đây là quy tắc."

Lệ Cảnh Trình đẩy cửa phòng, sau đó đưa Vinh Thiển vào, rồi nói với tên nhân viên: "Cho tôi 5 phút."

Cánh cửa vừa đóng lại, Vinh Thiển truy hỏi: "Nhất định sẽ có cách. Lệ Cảnh Trình, anh báo cảnh sát đi."

"Em cho là đã bước chân vào đây còn có cơ hội báo án sao? Điện thoại không gọi được đâu."

Lệ Cảnh Trình nhìn cô: "Sao em lại ở đây?"

"Tôi… Thư ký của ba gọi điện cho tôi, nói Hoắc gia gặp chuyện không may nên tôi liền vội vàng đi luôn."

Lệ Cảnh Trình ngắt lời cô: "Lần này tôi không thể giúp em."

"Tại sao?"

"Bọn họ nhất định không để tôi có cơ hội đưa em ra. Nơi này dùng camera 360o không có góc chết, không thể lẻn ra được."

Vinh Thiển ngồi ở mép giường, hai tay ôm chặt lấy bả vai: "Tôi muốn đi tìm Hoắc Thiếu Huyền."

Lệ Cảnh Trình nhìn bốn phía: "Trừ khi em có thể bay ra ngoài."

"Nhất định có cách khác."

Chưa đầy 5 phút, cửa đã bị mở ra.

Tên nhân viên vừa nãy dẫn theo một gã trung niên đi vào, ngồi cách Vinh Thiển một chút.

Lệ Cảnh Trình cũng ngồi xuống, dựa vào tường uống rượu.

Vinh Thiển ngẩng đầu, trong mắt rất nhanh hiện ra sự chán ghét

cùng sợ hãi. Tên kia so với ba cô còn lớn tuổi hơn, hói nửa

đầu, tai to mặt lớn, đặc biệt là cái bụng bia kia, quần chặt

mấy cũng không giữ lại được.

Lệ Cảnh Trình

cầm nửa điếu thuốc đang hút dở đi ra ngoài, tựa hồ không quan

tâm. Anh vừa chạm tay đến cửa thì Vinh Thiển hét lên một tiếng, thấy anh muốn đi ra ngoài, Vinh Thiển nhắm mắt gọi to: "Lệ

Cảnh Trình."

Ba chữ này, đương nhiên anh hiểu nghĩa là gì.

Dừng bước, anh quay đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!