Lâm Nam thấy lần đầu tiên Vinh Thiển vượt quá giới hạn như vậy, hưng phấn bừng bừng đi qua ôm lấy cô.
Hà Mộ lập tức vội vàng kéo lấy tay cô: "Cậu xem."
Toàn bộ sức lực của Vinh Thiển lúc này hoàn toàn bị rút cạn, cô yếu ớt bước
qua, đôi chân áp chế cảm giác muốn lao đến, tiếng nói run run như muốn
khóc: "Hoắc Thiếu Huyền!"
Lòng nhung nhớ của cô cũng
giống như cảm giác xương tủy đang bị bào mòn, bọn họ chưa từng xa cách
nhau lâu đến như vậy, điện thoại không có, một cái ôm hôn cũng không có.
Gặp mặt một lần, cảm giác nhung nhớ như giày vò cô, Vinh Thiển nắm chặt hai tay, cô thấy Hoắc Thiếu Huyền xoay người lại, hình như không ngờ rằng
cô sẽ gọi tên anh, vẻ ngạc nhiên dần đàn hiện lên trong ánh mắt, đó là
một loại rung động lâu rồi mới trở lại.
Hoắc Thiếu
Huyền khó đè nén hưng phấn, anh đi nhanh đến chỗ của Vinh Thiển. Anh
đến mỗi lúc một gần, lồng ngực Vinh Thiển càng lúc càng đập mạnh đến
đau nhức, chỉ cách nhau vài bước chân, cô đã cảm thấy lồng ngực đau nhức đến mức không thể hô hấp nổi.
Vinh Thiển đứng dậy,
cô không ngừng lắc đầu, Hoắc Thiếu Huyền thật sự muốn chạy đến nắm lấy
tay cô kéo cô ôm vào lòng, nhưng Vinh Thiển lại từng bước từng bước lùi
lại.
"Thiển Thiển!"
Vinh Thiển xoay người, bỏ chạy.
Lâm Nam và Hà Mộ hai mặt nhìn nhau, bắt đầu đuổi theo.
Hoắc Thiếu Huyền cũng theo sát phía sau, Vinh Thiển bị Lâm Nam đuổi sát:
"Thiển Thiển, cậu làm sao vậy, mới đây đã bỏ chạy rồi."
"Giúp tớ ngăn cản anh ta, tớ không muốn gặp anh ta."
Trong lòng vẫn không có cách nào chấp nhận được, Vinh Thiển chạy trốn cực
nhanh, cô không dám quay về phòng học, chạy loạn khắp nơi, chớp mắt đã
biến mất trước mắt Hoắc Thiếu Huyền.
Lâm Nam dừng lại theo lời Vinh Thiển, cô nói lại với anh: "Hoắc…" Đã mở miệng, nhưng
không biết nên gọi anh ta ra sao: "Thiển Thiển cảm thấy rất khó chịu,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!