Hôm sau, Vinh Thiển mang đôi mắt sưng húp đỏ mọng đi học.
Mới vừa bước vào cổng trường, bên tai chợt vang lên những lời thì thầm, chỉ trích "Chính là cô ta."
"A, nhìn cô ta cũng ổn đó nhỉ."
"Chẳng phải sao, đúng là đồ yêu tinh hại người."
Vinh Thiển bước vào lớp, khi mới bước vào, cả phòng học bỗng chốc im
lặng, có người nhìn phía dưới chân của cô, Lâm Nam vội chạy tới, nắm lấy tay cô kéo đến bên cửa sổ: "Cậu không sao chứ?"
"Không sao."
"Cái kia…" Lâm Nam muốn nói rồi lại thôi: "Giáo sư Lưu đã chết, cậu đã biết chưa?"
"Cái gì?" Vinh Thiển sợ hãi, sắc mặt phút chốc trắng bệch: "Lâm Nam, cậu nói cái gì?"
Vẻ mặt Lâm Nam buồn rầu: " Gọi điện thoại cho cậu thì cậu tắt máy, mình biết có thể cậu chưa biết, khi về các bạn đi cùng nói cậu bị lạc đường, giáo sư Lưu cố ý đi tìm cậu, sau đó gặp núi lở…"
Vinh Thiển
lắc lắc đầu, nhìn đến các ánh mắt không mấy thân thiện của mọi người,
chuyện của cô và Hoắc Thiếu Huyền còn chưa đâu vào đâu, hôm nay lại nhận được thông tin kinh thiên động địa này.
"Thiển Thiển, nếu không cậu về nhà nghỉ ngơi đi." Lâm Nam khuyên nhủ.
"Các cậu đã đi viếng thầy ấy chưa?"
"Giáo viên chủ nhiệm nói ngày mai an táng, đến lúc đó mọi người sẽ cùng đi."
Trong lòng Vinh Thiển đau đớn khó chịu, vừa mới xoay người liền đụng
vào người đối diện, Chu Đình Đình lạnh mặt lại: "Mắt để trên trán sao,
đi đứng không nhìn đường à, không trách được cô lại lạc đường, giáo sư
Lưu chính là do cô hại chết đó, cô vẫn còn mặt mũi mà đến trường nữa cơ
à?"
"
"Nếu là tôi, chắc chắn đã ở trong nhà trùm chăn khóc cho đến chết mới thôi…"
"Cô nói gì đó, muốn đánh nhau à?" Lâm Nam muốn tiến lên, liền bị Vinh Thiển nắm tay kéo lại.
Ngoài cửa sổ, một đám người tụ tập đứng nhìn: "Nhìn kìa, đúng là cô ta, giáo sư Lưu là một người tốt, vậy mà…"
Mọi chuyện phát sinh trong ngày hôm nay, thật sự Vinh Thiển không chống đỡ nổi.
Sau khi tham dự lễ tang của giáo sư Lưu xong, Vinh An Thâm sai người
mang một số tiền tới cho người nhà của giáo sư Lưu, nhưng tâm trạng của
Vinh Thiển vẫn không tốt lên chút nào, cô ở trong phòng buồn rầu, không
bước ra ngoài, có khi cả ngày chỉ ăn được một ít. Vinh Thiển mặc áo ngủ
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!