Chương 17: Chán ghét chính mình

Trái tim Vinh Thiển trở nên lạnh lẽo.

Ngoại trừ cô, cô chắc chắn Hoắc Thiếu Huyền chưa từng dẫn phụ nữ về

nhà. Vinh Thiển đi lên lầu hai, trái tim như bị một đôi bàn tay vô hình

bóp đến nghẹt thở, đau đớn, bước chân cô càng gấp rút, dồn dập hơn, thậm chí những bước cuối cùng cô chạy như lao đến trước cửa phòng Hoắc Thiếu Huyền.

Tâm tình cô kích động từ lâu đã nhảy lên đến cổ họng, Vinh Thiển vặn chốt cửa, cô phát hiện cánh cửa đã bị khóa trái.

Cô hoảng sợ tới mức tay chân đều trở nên lạnh lẽo, dùng tay đập mạnh lên cánh cửa: "Hoắc Thiếu Huyền, Hoắc Thiếu Huyền!"

Bên trong, dưới ánh đèn sáng rực, trên chiếc giường lớn, không thấy

chút dấu vết nào lộn xộn hay mất trật tự, có thể tưởng tượng được trước

đó chưa từng có chuyện dây dưa tình ái, hai tay Hoắc Thiếu Huyền chống

đỡ hai bên người phụ nữ, chăn phủ bên dưới, thân thể hai người cũng chưa hề hợp lại, hai bên vẫn còn xa lạ.

Không thấy ai đáp lại,

nhưng cô biết rõ bên trong có người, hai tay Vinh Thiển nắm chặt lại:

"Hoắc Thiếu Huyền, anh ra đây, ra đây …"

Anh nghĩ đến câu nói

kia của cô: "Nếu như em không phải là người con gái đầu tiên của anh,

chúng ta có thể quên đi chuyện trước kia mà ở cùng nhau không?"

Mười lăm năm qua, trở ngại lớn nhất họ gặp không phải là vấn đề tình

cảm hay người thứ ba chen vào, mà là chuyện đêm hôm đó, cứ tồn tại trong lòng, gây nên tổn thương ngày càng sâu sắc.

"Hoắc Thiếu Huyền …"

Giọng nói của Vinh Thiển run rẩy ngập ngừng, cô tựa mặt vào cánh cửa,

bàn tay vô thức cứ tiếp tục gõ. Từng đấm, từng đấm một, thoáng chốc,

trong lòng cô cũng như bị đấm cho tan rã. Quan hệ của bọn họ luôn bị

chia cắt như vậy, dây dưa, giùng giằng, rồi lại rơi vào trong vũng nước

xoáy, làm thế nào cũng không dứt ra được. Thậm chí Vinh Thiển có thể

nghe được tiếng động từ bên trong truyền tới, cô khóc đến nấc nghẹn

trong cổ họng, nhưng một chút tiếng khóc cũng không nghe ra được.

Một lúc sau, cửa phòng được mở ra, Hoắc Thiếu Huyền mặc áo choàng tắm

đi ra, thấy Vinh Thiển ngồi co quắp ở bên tường, cô ngẩng đầu thẫn thờ

nhìn anh, sau đó cô bò dậy, đẩy Hoắc Thiếu Huyền ra xông vào trong

phòng, Hoắc Thiếu Huyền kéo tay cô lại: "Đừng vào đó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!