Hai người ngồi trong nhà hàng ở dưới
chân núi. Hoắc Thiếu Huyền mở thực đơn, đồng thời nhìn đến người đối
diện: "Bao nhiêu tuổi rồi còn nhõng nhẽo, khóc nhè."
"Ai bảo anh làm rơi vỡ tượng đất của em."
"Này, là anh sao, rõ ràng là em làm vỡ."
Vinh Thiển ngắm nhìn gương mặt tinh xảo
đang bày ra vẻ không thể tin nổi của anh: "Thiếu Huyền, mặc kệ anh có
suy nghĩ gì với em hay không, người em muốn gả chỉ có anh."
"Chậc chậc, cái miệng nhỏ này cũng thật
đủ ngọt." Hoắc Thiếu Huyền cũng rất hưởng thụ, ăn cơm xong, cố ý chở cô
đi dạo xung quanh đây một chút, tới tám giờ tối mới đưa cô trở về.
Trước khi Vinh Thiển xuống xe, anh không quên dặn: "Chuyện bác Vinh không trở về kịp, em đừng làm ầm ĩ với ông,
bằng không một chút áy náy còn sót lại của ông cũng bị em làm cho biến
mất."
"Em biết rồi." Vinh Thiển đè xuống cảm giác khó chịu trong lòng: "Giả bộ thôi mà, ai mà không biết chứ."
Sáng sớm hôm sau Vinh An Thâm vội vàng trở về.
Vinh Thiển rửa mặt rồi xuống lầu, liền
nhìn thấy cái va
-li đặt trong phòng khách. Trên khuôn mặt Vinh An Thâm
có chút mệt mỏi, Vinh Thiển đến dưới lầu, không giận, cũng không trách
móc: "Ba, ngày hôm qua con đã gặp mẹ."
"Thiển Thiển…" Giọng nói Vinh An Thâm áy náy: "Ba chậm trễ mất một ngày."
"Ba, không sao đâu, mẹ nói lần này tha thứ cho người, nhưng là lần sau lại bận bịu như vậy thì không hứa nha."
"Được, được, được." Vinh An Thâm không
ngừng gật đầu, khóe miệng Cố Tân Trúc cứng ngắc, nhưng vẫn vội vàng phụ
họa: "Đúng vậy, lần sau không thể quên."
………
Sau khi Hà Mộ hồi phục lại, có ý muốn mời Vinh Thiển cùng Lệ Cảnh Trình ăn cơm.
Không nghĩ tới, Lệ Cảnh Trình lại đồng ý.
Gia cảnh Hà Mộ bình thường, mời cơm cũng là ở một tiệm ăn nhỏ. Bên trong ghế lô chỉ đặt một cái bàn nhỏ, bởi vì
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!