Chương 5: (Vô Đề)

Quả thực không đúng.

Giang Chấp chậm rãi uống một ngụm trà sữa. Vị ngọt của trà sữa này quả là bốc, ngay cả một người thích uống đồ ngọt như anh mà cũng không đỡ nổi, cuối cùng đã đẩy cốc trà sữa qua một bên. Tiêu Dã đặt bức tranh dập xuống, trừng mắt nhìn Giang Chấp, rất lâu sau mới nói: "Nhạc khí họ cầm trong tay là Shakuhachi*?"

***Shakuhachi là một sáo trúc của Nhật Bản, được đưa vào từ Trung Quốc vào thế kỷ thứ 8 và trong thế kỷ 17 nó được phát triển thành một nhạc cụ để niệm phật của các nhà tu zen. Theo truyền thống Shakuhachi được làm bằng gỗ tre, nhưng bây giờ cũng được làm bằng nhựa hay các loại gỗ cứng.

Ngữ khí của anh ấy ngoài sự sửng sốt ra còn có chút gì không chắc chắn. Nhưng Giang Chấp đã đưa ra một kết luận chuẩn xác: "Chính là nhạc khí Shakuhachi đã tuyệt tích cả ngàn năm."

Shakuhachi còn được gọi là ống tiêu, nhưng giống tiêu mà không phải tiêu, vì nó thường có chiều cao "một tấc tám" mà có cái tên Shakuhachi. Trong Bút đàm mộng khê có nhắc: Loại tiêu dài mà Mã Dung đời Hậu Hán rất giỏi, có lỗ, không có đáy, trên thân đục năm lỗ, một trong số năm lỗ nằm ở mặt sau.

Nó thịnh hành ở đời Đường và sau đời Tống thì tuyệt tích, vậy mà lại xuất hiện trên một bức tranh in dập trông có vẻ như đồ giả?

"Trên bức tranh dập ngoài hình ảnh Shakuhachi ra, còn cả tư thế biểu diễn của những người công đức. Họ đều đang nhìn về cùng một hướng." Giang Chấp nói, rồi chỉ ngón tay lên mấy chấm đen góc trên cùng của bức tranh, miêu tả qua.

Được nhắc nhở, Tiêu Dã cũng phát hiện ra những điều kỳ lạ ấy. Nhân vật trong tranh quả nhiên đều ở trong tư thế ngước nhìn lên trên, giống như đánh đàn, thổi sáo, ca hát cho trời. Nhưng nhìn từ góc độ của người ngắm tranh, những người trong tranh lại giống như đang nhìn lên mấy chấm đen trên đỉnh đầu. Mấy chấm đen đó là gì?

Giang Chấp dĩ nhiên không đưa ra được một đáp án chắc chắn. Anh đan hai bàn tay vào nhau vắt ngược cánh tay lên cao, vươn vai một cái. Khi buông tay xuống, anh gác ngược cánh tay lên lưng ghế: "Tóm lại, bức tranh in dập này không hề đơn giản, rất có thể có nguồn gốc đặc biệt. Thế nên cậu chủ Tiêu, năm ngàn tươi của cậu không phí phạm đâu, coi như mua về một đề tài cho mọi người nghiên cứu."

Tiêu Dã cũng liếc nhìn anh: "Được lắm bác sỹ Giang, thấu hiểu về bích họa Đôn Hoàng của chúng tôi như vậy, không uổng công thầy tôi tốn bao nhiêu công sức mới tìm được cậu về. Nhưng tôi vẫn khá tò mò, cậu đồng ý tới Đôn Hoàng là muốn rửa sạch nỗi oan ngày trước hay đã phục hồi bích họa phương Tây nhiều quá đâm nhàm chán rồi?"

Làm nghề phục hồi bích họa, có người quen được người ta gọi là giáo sư này nọ, ví dụ như thầy của Tiêu Dã, giáo sư Hồ; Có người thích được người ta gọi là anh thợ này thợ nọ, ví dụ Tiêu Dã; Nhưng cũng lại có người được gọi là bác sỹ nào đó, ví dụ như Giang Chấp.

Nhà phục hồi bích họa không phân loại việc. Mỗi một nhà phục hồi sẽ phải thuần thục và nắm rõ từng mắt xích trong công việc của mình để bảo đảm một người có khả năng hoàn thành công việc một cách độc lập. Nói một cách khác, nhà phục hồi bích họa vừa là thợ hồ vừa là thợ xây, vừa là thợ điện lại phải hiểu về lực học, nếu có tố chất về thẩm mỹ học thì vẫn phải biết các kiến thức lịch sử, rành các loại khoáng liệu truyền thống lại vừa phải nắm bắt được các kỹ thuật phục hồi đang đi đầu thời đại ngày nay...

Một nhân tài giỏi giang với những yêu cầu phức tạp như vậy, khi đối mặt với một bức bích họa càng giống như một bác sỹ ngoại khoa phải nhanh chóng chẩn đoán và tìm ra cách điều trị vậy, tranh đấu với thời gian, tái hiện văn minh lịch sử. Đây cũng là nguyên nhân các nhà phục hồi văn vật còn được gọi là bác sỹ.

Nhưng vị "bác sỹ" trước mắt không chịu hợp tác, không trả lời mà nói một câu nửa đùa nửa thật: "Đừng chúng ta chúng tôi như thế, cứ như thể tôi không phải con cháu Viêm Hoàng* vậy." Anh hất cằm về phía bức tranh in dập: "Nói tranh đi, đừng chành sang tôi."

***Con cháu Viêm Hoàng: Chỉ dân tộc Trung Hoa. Viêm Đế và Hoàng Đế được coi là tổ tiên của dân tộc Trung Hoa.

Thôi được rồi, Tiêu Dã cũng biết sẽ chẳng thể hỏi được điều gì từ miệng người này đâu. Họ từng cộng sự, làm việc chung với nhau, Giang Chức là người có tài nhưng không kiêu ngạo, tuy vậy cũng không phải là người rất dễ gần, trong bụng anh nghĩ gì rất khó đoán.

"Lai lịch của bức tranh có lẽ không khó tra ra đâu." Tiêu Dã quay đầu ngó một cái: "Cô gái đó vẫn ở kia, cậu hỏi thẳng cô ấy chẳng phải là xong sao? Tôi thấy vừa rồi cô ấy nói cũng ra trò phết."

Giang Chấp uể oải dựa vào lưng ghế, thu cánh tay về tựa khuỷu tay vào tay vịn, rồi chống tay lên mặt, ngón tay đặt vào bờ môi, ánh mắt xuyên qua tầng tầng lớp lớp những người dân bản địa rơi xuống người cô gái ở gian hàng phía xa. Cô đang nói chuyện với một người đã có tuổi, xem ra cô chỉ đứng đó bán hàng giúp.

"Cô nhóc đó quỷ quái lắm đấy, nhìn thấy cậu đang có hứng thú với bức tranh khắc gỗ của một hàng khác liền cố tình thu hút sự chú ý để cậu tới với gian hàng của mình, biết tôi có hứng thú với tranh in dập nên quyết không giảm dù chỉ một đồng, cố tình làm cho câu chuyện trở nên huyền bí lừa gạt người ta. Hỏi cô ấy ư? Tự tôi đi tra cứu còn nhanh hơn."

Tiêu Dã cố nhịn cười, nghĩ thầm: Hóa ra cậu cũng biết mình bị chặt chém rồi chứ gì. Anh ấy hắng giọng, cố tình nói: "Quan sát cũng tỉ mỉ quá nhỉ. Ban nãy lẽ nào cậu nhắm vào tranh in dập? Có đến mấy bức tranh bị đè ở dưới, làm gì có chuyện cậu mới liếc qua đã thấy. Tôi đoán, cậu thấy con gái nhà người xinh xắn mới sấn sổ tới làm quen thì có."

Giang Chấp vẫn nhìn chăm chú, trong lúc quan sát, ánh mắt dấy lên chút "thổ phỉ", anh cười khẽ: "Đúng là xinh, tay mềm mại, eo cũng thon."

Tiêu Dã cũng nhướng mày, giơ tay chỉ một vòng từ trên xuống dưới người anh: "Khẩu khí lưu manh và hình tượng của cậu đúng là hòa hợp một cách tự nhiên."

***

Cách đó một con đường, Thịnh Đường cũng cảm thấy như có một ánh mắt đang chăm chú nhìn mình.

Cô cảm giác sống lưng mình căng ra. Cô đánh mắt nhìn tứ phía, ngoài những du khách đi qua đi lại và các thực khách đói bụng tới ăn uống, hình như cũng không có tên biến thái nào.

Thịnh Đường xoa xoa cổ, làm dịu bớt cảm giác ớn lạnh ấy, sau đó chuyển hết tiền hàng mình bán được trong hơn nửa ngày nay cho Kỳ sư phụ. Kỳ sư phụ xuất thân làm lính, sau khi xuất ngũ đã bắt đầu bày hàng bán tại chợ đêm Sa Châu, mới đó đã bán quá nửa đời người, có một bàn tay điêu khắc tranh cực đẹp. Mỗi một bức tranh khắc gỗ tại cửa hàng đều do chính tay ông khắc ra, một người mang tinh thần người thợ điển hình.

Mỗi lần tới Đôn Hoàng, gặp lúc rảnh rỗi, Thịnh Đường lại tới đây dạo chơi. Hôm nay cô giúp sư phụ trông cửa hàng, làm bà chủ một lần cho đã. Hai hôm trước trời mưa lớn, Kỳ sư phụ nhiễm lạnh, phải vào bệnh viện truyền nước, lúc về còn xách theo hoa quả và thịt gác bếp tới để tỏ lòng cảm kích.

Thịnh Đường nói gì cũng không nhận: "Cháu và Kỳ Dư là bạn bè nhiều năm rồi. Anh ấy ra ngoài sửa bích họa, cháu qua đây giúp là chuyện nên làm ạ."

Kỳ sư phụ không phải là người giỏi nói lời khách sáo, chỉ ra sức cảm ơn. Tới khi quay đầu lại nhìn số tiền hàng, ông giật nảy mình, sao lại nhiều đến vậy?

Nghe nói số tiền nhiều nhất rơi vào một bức tranh in dập, Kỳ sư phụ xoa tay nói: "Đường Đường, tranh in dập của nhà chúng ta không đáng bao nhiêu tiền, lỡ như người ta hối hận quay lại đòi trả thì..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!