"Sao lại lạnh thế này?" Kỳ Dư đứng bên cạnh vách hang phía Bắc, xoa xoa cánh tay, sau đó đứng sát vào bên cạnh La Chiếm.
La Chiếm cầm một nguồn sáng trong tay, quay đầu nhìn anh ấy một cái, cũng không lên tiếng quát, mặc cho anh ấy dính sát vào mình.
Đúng thế.
Bên ngoài kia mặt trời như đổ lửa, đứng đó một lúc thôi không chừng có thể bị ép ra mấy lạng mỡ. Nhưng chỉ cần bước vào hang, chưa đầy vài phút sau khí nóng trên người đã tan biến, khí lạnh len lỏi chui vào từng lỗ chân lông, hơn nữa...
Đều là khí lạnh thổi tới từ phía sau lưng.
Thịnh Đường nghĩ tới bốn chữ "gió lạnh từng cơn".
"Liên quan tới địa thế và hướng, nhiệt độ sẽ thấp hơn các hang đá bình thường khác." Hồ Tường Thanh nói một câu.
Advertisement / Quảng cáo
"Tương truyền thời kỳ Đông Tấn có một người ở quận Vũ Lăng, một hôm xuôi theo dòng nước, vô tình vào một hang đá, trong hang rực rỡ nguy nga, tiếng nhạc du dương, lại có cả những tiên nữ mặc Nghê Thường màu sắc như cầu vồng đang múa hát, ảo diệu như mộng cảnh, chỉ có điều trong hang lạnh thấu xương. Người Vũ Lăng ấy đứng lên bỏ đi, khi muốn tìm lại thì cảnh tượng đó đã tan biến không thấy đâu nữa. Người ấy viết: Lúc trước có lẽ tôi đã lượn xuống âm tào địa phủ một chuyến."
Tiêu Dã quan sát vách đá rồi chậm rãi nói.
Câu nói này khiến Kỳ Dư giật nảy mình, lẩm bẩm: "Sao nghe quen tai thế nhỉ?"
"Không quen tai được sao?" Thẩm Dao viết vài nét lên tờ giấy vẽ: "Vào khoảng triều Thái Nguyên đời Tấn, có một người ở quận Vũ Lăng làm nghề đánh cá kiếm sống. Một ngày, ông theo dòng khe mà đi, quên mất đường xa gần, bỗng gặp một rừng hoa đào mọc sát bờ mấy trăm bước..."
"Đào hoa nguyên ký!*" Kỳ Dư quay phắt đầu nhìn chằm chằm Tiêu Dã: "Có thể đừng trêu chọc người khác như vậy không?"
***Đào hoa nguyên ký hay Đào hoa nguyên là một trong những sáng tác nổi tiếng của Đào Uyên Minh, một danh sĩ trong lịch sử văn học cổ điển Trung Quốc. Văn chương miêu tả một xã hội không có chiến loạn, không có áp bách, tự cấp tự túc, mỗi người tự đắc, đối lập hẳn với tình hình xã hội lúc bấy giờ của nhà Tấn. Ý tưởng của tác giả muốn vẽ nên một khung cảnh xã hội lý tưởng, cũng lấy ý phản kháng hiện thực xã hội.
Ở đây Kỳ Dư đang nghĩ Tiêu Dã kể một câu chuyện ma nào đó, không ngờ là bịa chuyện từ một tác phẩm văn học mà người Trung Quốc đều biết.
***
"Tôi không hề chọc mấy người, quả thực có những ghi chép dã sử nói rằng thật ra Đào hoa nguyên ký bị viết thiếu một đoạn."
Từ hang đá đi ra, trời đã tối đen. Hồ Tường Thanh được người ở hang Mogao đột xuất gọi qua hỗ trợ kỹ thuật. Mấy người họ chê vất vả, thống nhất tập trung tại nhà Hồ Tường Thanh tổng kết tình hình hang đá.
Vừa mới ngồi xuống, Tiêu Dã cũng đã lập tức tự thanh minh cho mình.
"Chuyện kể rằng người Vũ Lăng đó có thể sống lâu dài trong rừng hoa đào, nhưng ông ta đã phát hiện ra được bí mật của những người ấy. Người trong rừng đào nói ông ta đã bước nhầm vào Âm phủ. Bây giờ nghĩ lại, nơi người Vũ Lăng đó đi vào rất có thể chính là một hang đá lăng mộ hoặc hang đá dưới chân một khối núi, tính chất cũng giống như hang số 0 vậy."
La Chiếm là người được hưởng nền giáo dục chính thống, lắc đầu nói: "Đào hoa nguyên chính là mong ước của tác giả về một cuộc sống tươi đẹp."
"Nhưng cũng có người nói rừng đào đó thật ra là vương quốc của người chết." Thịnh Đường nghiêm chỉnh bê một đĩa thức ăn lên. Mọi người ngó vào nhìn, mấy gói mỳ ăn liền.
Cô phát lần lượt cho mỗi người một gói, rồi bĩu môi: "Giáo sư keo kiệt quá, không chuẩn bị đồ ăn đêm gì cả."
"Em gái Đường, khả năng bếp núc của em tốt như vậy, anh còn tưởng tối nay sẽ có lộc ăn chứ." Tiêu Dã chỉ cần cười lên là không khác gì yêu nghiệt tung hoành.
Đường Đường lắc lắc ngón tay về phía Tiêu Dã: "Anh trai hiểu nhầm ý em rồi. Đời này em chỉ nấu cơm cho hai loại người, một là người em cần ôm chân, hai là người em thích."
Tiêu Dã càng nở nụ cười như hoa đào nở rộ: "Anh trai dáng người tiêu chuẩn, chân cũng không thô kệch, vậy tranh phần làm loại số hai nhé."
"Anh không có cửa." Thịnh Đường thẳng thắn đáp.
Thẩm Dao ngồi bên cạnh nhỏ nhẹ lên tiếng: "Đường Đường yêu cầu cao quá rồi chứ thợ Tiêu vừa trở về là biết bao cô trong viện chấp nhận hứa hẹn." Nói tới đây, cô ấy lại ngước mắt lên nhìn Giang Chấp ngồi ở đối diện.
Thịnh Đường thật chỉ muốn chọc mù hai mắt mình. Mà cũng quái đản thật, cứ lần nào Thẩm Dao nhìn Giang Chấp bằng ánh mắt long lanh như nước hồ thu là lại bị cô bắt gặp. Xem ra là có ý với người ta rồi, nếu không sao giọng nói hôm nay còn dịu dàng, mềm mại hơn cả thường ngày chứ.
Thật ra giọng Thẩm Dao là kiểu giọng "baby", con gái nghe còn thương muốn chết nói gì đàn ông, mặc dù cô ấy lớn tuổi hơn Thịnh Đường không ít.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!