Chương 17: Hình như vừa động đậy

Trên xe vẫn là bài nhạc cũ i i a a, bên ngoài cửa xe là cát vàng Gobi đã tĩnh mịch hàng ngàn năm nay, có thể làm mờ khái niệm thời gian. Thế nên khi câu hát của Lưu Đức Hoa lọt vào tai "A, hãy cho tôi một ly nước vong tình, đổi lại một đêm không rơi lệ"*, nói bây giờ là những năm tám mươi, chín mươi cũng không hề quá đáng.

***Bài hát "Vong tình thủy" của Lưu Đức Hoa.

Di động của Thịnh Đường không được rảnh rang chút nào.

Trình Tần: Hang số 0 sâu lắm, mình còn tường nằm kế bên hang Mogao hoặc là Du Lâm chứ.

Du Diệp: Toàn bộ dải phía Tây bờ sông và sâu trong dãy Kỳ Liên không biết còn chôn giấu bao nhiêu bí mật nữa. Bây giờ chúng ta mới biết được đáng là bao.

Trình Tần: Đường, tay Giang Chấp đó chỉ mặt gọi tên bắt cậu vào đội là có ý gì? Là ưng ý cậu rồi hay thèm thuồng nhan sắc của cậu?

Du Diệp: Mình bỏ lỡ chuyện gì rồi sao? Không phải chỉ vừa mới quen ư?

Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window. bygoogle || []). push({});

Trình Tần: Đúng là vừa mới quen, nhưng soái ca mà gặp phải mỹ nữ thì cũng hơn đứt bao nhiêu duyên phận khác trên đời rồi.

Du Diệp: Mau kiếm bức ảnh đi!

...

Vạch đen rơi đầy đầu Thịnh Đường. Chẳng phải đang nói chuyện hang số 0 ư, sao nói mãi nói mãi lại chành sang chuyện đàn ông rồi? Quả nhiên là hai đứa bạn "cây khế", không thể cùng tiến bước, chỉ có thể dùng "dâm lạc".

Ánh mắt cô vô thức liếc sang bên cạnh...

Lúc vừa mới lên xe, Giang Chấp ngồi ở hàng ghế sau, có lẽ vì muốn yên tĩnh, cũng có thể vì bị Tiêu Dã kéo qua ngồi chung. Tóm lại cô vừa lên xe là ngồi thẳng vào hàng ghế trước. Kỳ Dư ôm một chiếc ba lô to tướng chiếm cứ chỗ ngồi sát bên cạnh cửa sổ. Xe đi chưa bao lâu, Giang Chấp đã xuất hiện ở phía trước, ngang nhiên đón ánh mắt cô, ngồi xuống bên cạnh, chỉ cách cô đúng một lối đi.

Chân quá dài, ngồi ghế trước thoải mái hơn một chút, đây là lời giải thích Giang Chấp dùng chính cơ thể mình để nói với cô. Rất nhanh, Tiêu Dã cũng len lỏi lên trên vì không chịu cô đơn, ngồi xuống bên cạnh Giang Chấp.

Thế nên, cảnh tượng mà cô nhìn thấy được là thế này: Giang Chấp dựa đầu vào ghế xe nhắm mắt nghỉ ngơi, hai tay khoanh trước ngực. Tiêu Dã cũng nhắm mắt lại, dựa vào bờ vai của Giang Chấp.

Thịnh Đường khẩn trương chụp trộm lại cảnh tượng ấy nhanh như lửa đốt đít rồi gửi vào nhóm "Chị em cây khế", trong lòng thầm nhủ: Đúng là sống lâu cái gì cũng gặp.

Cô cứ có cảm giác sau gáy có gì đó bất thường. Quay đầu lại nhìn thì vừa hay bắt gặp cảnh Thẩm Dao ngồi phía sau đang ngắm nhìn góc nghiêng của Giang Chấp bằng ánh mắt long lanh như sóng nước mùa thu, cứ gọi là nồng nàn. Thấy Thịnh Đường quay đầu lại, cô ấy lập tức quay đi nhìn chỗ khác.

Nhóm chat của cô như bùng nổ.

Trình Tiêu: Ôi cha mẹ ơi! Hai người đàn ông này quả thực là nhân gian tuyệt sắc. Vóc dáng này, đôi chân dài này, quá hiếm gặp!

Du Diệp:...

Trình Tần: Người nào là Giang Chấp vậy? (ಥ_ಥ)

Du Diệp: Cậu khóc cái gì? Người "Solo bẩm sinh"* như Đường Đường còn chưa gào lên kia kìa.

***Bà Tầm này đang xem Hạ cánh nơi anh???

Lúc xuống xe, Giang Chấp đi ngang qua bên cạnh Thịnh Đường, buông một câu: "Lần sau nếu muốn chụp ảnh tôi, cứ đường hoàng mà chụp."

Thịnh Đường ngước mắt lên, nhìn theo bóng lưng dài của anh từ từ đi về phía xa.....

Trong phạm vi các hang đá phương Bắc thì bích họa ở Đôn Hoàng là lớn nhất. Trong Ngụy thư* có ghi chép rằng, đất Đôn Hoàng tiếp giáp Tây Vực, phương thức giao thông qua lại vẫn là kiểu cũ, thôn xóm lệ thuộc vào nhau, có nhiều tháp chùa, chứng tỏ thời đó Phật giáo thịnh hành. Thế nên ngoài các bích động trong hang đá ra, tại Lan Châu, Thiên Thủy, Vũ Uy, Trương Dịch dọc theo Con đường tơ lụa còn phân bố không ít bích họa trong các ngôi mộ.

***Ngụy thư là một sách lịch sử theo thể kỷ truyện trong 24 sách lịch sử Trung Quốc do Ngụy Thâu, người Bắc Tề viết và biên soạn vào năm Thiên Bảo thứ 5, đến năm Thiên Bảo thứ 10 thì hoàn thành.

Hang số 0 thuộc về Đôn Hoàng, nhưng lại không giống các hang đá khác. Dãy Tam Nguy nói liền Kỳ Liên, đi thẳng một mạch vào trong chính là sự tồn tại độc lập của hang số 0, đối diện phía xa xa chính là sa mạc Gobi mịt mù không có điểm tận cùng.

Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window. bygoogle || []). push({});

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!