Chương 5: (Vô Đề)

11-

Thế là ta cứ mơ mơ màng màng dọn vào viện của Lý Tú Khiêm, cùng với Đại Nhi.

Trong viện này trên dưới toàn là nam hầu, không thấy một nha hoàn nào cả.

Tiểu Phú Quý, vốn quen thân với Đại Nhi, liền giải thích:

"Từ sau khi Kim Nhụy bị đuổi đi hồi năm ngoái, Quận vương gia không dùng nha hoàn nữa."

Kim Nhụy — chính là nha hoàn từng leo lên giường hắn đấy.

Nghe Đại Nhi kể, nàng ta là một đại mỹ nhân.

Một mỹ nhân cận thân mà còn không lọt mắt xanh, vậy mà Lý Tú Khiêm lại chọn ta?

Ta còn chưa kịp nghĩ nhiều, thì chúng ta đã được sắp xếp ở Tây xương phòng trong viện của Lý Tú Khiêm.

Phòng ở đây rộng rãi sáng sủa, nền lát ngói xanh, ngọc thạch trong suốt, đẹp và tiện nghi hơn nơi ta từng ở nhiều.

Không hiểu sao, trong đầu ta lại vang lên một câu thơ:

"Đãi nguyệt tây xương hạ, nghênh phong hộ bán khai. Phất tường hoa ảnh động, nghi thị ngọc nhân lai."

(Đợi trăng dưới hiên Tây, cửa khẽ mở đón gió lay,

Bóng hoa phất bên tường, ngỡ người ngọc ghé vai.)

Cảm giác… Hình như không phải điềm lành cho lắm.

Đến tối, Lý Tú Khiêm vào phòng tìm ta.

Đại Nhi rất biết điều, lặng lẽ lui ra ngoài.

Dưới ánh nến mờ ảo, ta không khỏi thấy hồi hộp.

Lý Tú Khiêm nâng cằm ta lên, ngắm nhìn một lúc rồi khẽ nói:

"Nghỉ ngơi thôi."

Trực tiếp như vậy luôn sao?

Rồi hắn đẩy ta lên giường, nhẹ nhàng cởi y phục, đôi bàn tay linh hoạt lướt nhẹ trên người ta.

Ta ngại ngùng đến mức nhắm tịt mắt lại, không dám nhìn hắn.

Lý Tú Khiêm bóp nhẹ mặt ta, cười khẽ:

"Vừa rồi… Không phải ngươi gan to lắm sao?"

Nhưng đó là… Khi người chưa tỉnh mà!

Thấy ta co ro như chim cút không dám lên tiếng, giọng hắn khàn khàn:

"Nếu chịu không nổi… Thì cứ lên tiếng…"

Rồi ta mới hiểu ra:

Sức của nam nhân khi say… Không đại diện cho lúc tỉnh táo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!