Chương 88: Buổi gặp gỡ cách một đời 3

Hôm sau tỉnh dậy, Ngụy Thiên Thành thấy sau gáy đau nhức, chóng mặt hoa mắt. Tuổi này rất dễ sinh bệnh, lại thêm kết quả kiểm tra sức khỏe gần đây không tốt, nên hắn cũng không để ý, vẫn ăn bữa sáng quản gia chuẩn bị, sau đó ra vườn hoa tản bộ. Trong vườn có một nhà kính trồng hoa được bày trí vô cùng xinh đẹp.

Trọng Thế Hoàng và Ôn Cố tàng hình đi theo hắn, Ôn Cố thấy sắc mặt Trọng Thế Hoàng khẽ biến, nhỏ giọng nói: "Sao thế?"

Trọng Thế Hoàng chỉ vào bức họa trong nhà kính: "Đó là dì út."

Ôn Cố đến gần xem. Người trong tranh quả thực không lộng lẫy tự tin bằng Lưu Hiểu Linh, nhưng dáng vẻ thanh tú đoan trang, phong thái uyển chuyển rất gây dễ thiện cảm cho người khác.

"Cậu nhìn kĩ thế làm gì? Dì là trưởng bối của cậu đấy." Trọng Thế Hoàng đè lên trán Ôn Cố, đẩy cậu ra sau.

Ôn Cố quay sang thấy Ngụy Thiên Thành đang ngồi xổm trên đất, quay lưng với họ, hỏi khẽ: "Ông ta đang làm gì vậy?"

"Đốt vàng mã." Trọng Thế Hoàng hàm ý không tốt.

Ngụy Thiên Thành vừa bỏ tiền giấy vào chậu than, vừa lải nhải: "Hôm qua tôi mơ thấy Hán Tư. Nó thay đổi rồi, giờ đã hiểu chuyện hơn nhiều. Mình ở dưới có nhìn thấy không? Aiz, có mẹ con nào mà giận nhau qua một đêm, cũng bao nhiêu năm rồi, nếu mình dưới đó có gặp thì hãy tha thứ cho nó đi. Có nó bên cạnh mình, tôi cũng yên tâm hơn chút."

"Tôi biết mình thích may quần áo, để mai tôi sai người làm quần áo giấy dựa theo kiểu dáng thịnh hành nhất hiện nay, rồi đốt xuống cho mình. Mình muốn cái gì thì cứ báo mộng cho tôi."

"Nhiều năm như vậy mà mình chẳng về báo mộng lần nào, có phải vẫn còn trách tôi không?"

Ngụy Thiên Thành nâng tay chùi nước mắt, "Có gặp chị với anh rể thì thay tôi xin lỗi họ. Tôi thiếu nợ họ nhiều lắm, đời này chưa trả hết thì nếu có kiếp sau, cứ bắt tôi làm trâu làm ngựa đi."

"Tháng này tôi lại quyên góp xây dựng thêm hai trường học nữa. Nếu đứa con kia của chúng ta không bị sảy, năm nay đã có thể thi đại học rồi."

"Hiểu Tuệ."

Giọng hắn đột nhiên trầm xuống, ngây ngốc nhìn chậu than một lát, chợt thả hai đầu gối xuống, quỳ trên đất khóc rống: "Mình hãy tới gặp tôi đi, gặp tôi đi. Tôi rất nhớ mình, tôi biết sai rồi. Mình đừng trừng phạt tôi như thế nữa, tôi không chịu đựng nổi, thật sự không chịu được nữa. Tôi nhớ mình lắm."

Từng câu từng chữ nghẹn ngào đứt quãng trong tiếng khóc nức nở, Ôn Cố ngoảnh mặt đi, có chút không đành lòng nghe tiếp. Trọng Thế Hoàng lại nghe được mùi ngon, hai mắt sáng lên, khóe miệng cong thành nụ cười, "Tôi biết nguyện vọng của hắn là gì rồi."

Ôn Cố hỏi: "Anh muốn giả trang thành dì anh hả?"

Trọng Thế Hoàng cười xấu xa, bảo: "Không phải hắn muốn gặp dì tôi sao? Vậy cứ cho hắn gặp, nhân tiện tôi cũng muốn biết tại sao dì lại chết!"

Ôn Cố nắm cánh tay hắn: "Anh yên tâm, người tốt sẽ gặp lành, kẻ ác có ác báo, nhiệm vụ của chúng ta là giúp hắn hoàn thành tâm nguyện."

Trọng Thế Hoàng không kiên nhẫn tránh khỏi tay cậu: "Cậu đừng lo, tôi có chừng mực."

Ôn Cố thấy thế cũng biết không nên nói nữa.

Sau khi nhận được nhiệm vụ, Trọng Thế Hoàng liền đứng bên cạnh xắn tay xắn áo hằm hè, mắt nhìn chằm chằm mặt trời, mặt trời xuống núi thì chuyển sang nhìn Ngụy Thiên Thành. Ôn Cố nghĩ, nếu trong tay hắn có thuốc mê, có khi đã chuốc mê Ngụy Thiên Thành rồi đưa lên giường rồi ấy chứ.

Vất vả lắm mới chờ được tới lúc Ngụy Thiên Thành thật sự lên giường, Trọng Thế Hoàng đưa lư hương được bỏ gấp bốn lần hương liệu lên sân khấu.

Ôn Cố đứng ngoài quan sát, nhìn Trọng Thế Hoàng biến thành Lưu Hiểu Tuệ ngồi bên giường.

Ngụy Thiên Thành ngủ rất nông, hắn nhanh chóng bừng tỉnh khỏi cơn mơ, trông thấy Lưu Hiểu Tuệ còn không dám tin vào mắt mình, ngẩn ngơ một lúc mới thì thào lên tiếng: "Hiểu Tuệ?"

Trọng Thế Hoàng nắm chặt tay, cố nén xúc động muốn xông lên bóp chết hắn, trả lời: "Ừ, là tôi."

Ngụy Thiên Thành ngồi dậy, hơi nghiêng người về phía trước, muốn lao qua nhưng nhịn xuống, "Mình khỏe không?"

Trọng Thế Hoàng hỏi: "Mình thấy sao?"

Ngụy Thiên Thành đáp: "Ngày nào tôi cũng thắp nhang, còn đốt rất nhiều đồ vật cho mình, mình có nhận được không? Hay là không đủ? Không đủ tôi lại đốt thêm."

Trọng Thế Hoàng nói: "Nhớ tôi chết thế nào không? Mình cảm thấy chết sẽ khỏe sao?"

Hắn thiết lập cạm bẫy, Ngụy Thiên Thành ngốc nghếch nhảy vào không chút phòng bị: "Tôi sai rồi! Tôi vô sỉ, tôi hèn hạ, tôi ghen tị với Trọng Quốc Cường! Nhưng tôi không yêu Lưu Hiểu Linh, tôi thích mình, người tôi thích là mình. Mình bảo tự sát liền tự sát, ra đi dứt khoát không chút lưu luyến nào như vậy. Vì sao không nghĩ đến tôi, đến con của chúng ta, mình có biết sau khi mình đi rồi, nó cũng đi luôn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!