Chương 6: Chức vụ vệ sĩ 1

Sắc trời dần ngả về chiều muộn, phố phường lên đèn, mùi thức ăn thơm lừng bay ra từ những hộ gia đình khiến cước bộ người qua đường càng thêm vội vã.

Bạch Tu Đại Tiên và Ôn Cố sóng vai thong thả về khách sạn, đặc biệt nổi bật giữa dòng người đang vội vàng bước đi.

Bạch Tu Đại Tiên hỏi: "Tiếp theo ngươi có dự định gì không?"

Ôn Cố đáp: "Ta tính đến tập đoàn Lăng Thiên làm việc."

"Việc gì?"

Ôn Cố không trả lời được.

"Ta đã thay ngươi điều tra rõ ràng lai lịch của Cảnh Tụng Bình. Phụ thân là thư ký riêng của Trọng Quốc Cường, rất được trọng dụng, đáng tiếc là mất sớm. Cảnh Tụng Bình và Trọng Thế Hoàng quen nhau từ nhỏ, tình cảm rất tốt. Sau khi trưởng thành, hắn sáng lập công ty bảo vệ Chân Bình An, được Trọng Quốc Cường giúp đỡ không ít." Ông nhìn vẻ mặt khâm phục của Ôn Cố mà lòng có chút lâng lâng, "Niệm tình ngươi là lần đầu điên, ta mới ra tay tương trợ, từ nay về sau, ngươi phải tự tìm hiểu các tư liệu liên quan."

Ôn Cố khiêm tốn xin chỉ bảo: "Thỉnh đại tiên chỉ điểm phương pháp tìm hiểu."

Bạch Tu Đại Tiên cười tủm tỉm, duỗi tay chỉ: "Cứ bấm tay tính toán như vầy nè."

"..." Ôn Cố mặt không đổi sắc hỏi: "Quên chưa hỏi đại tiên trước khi phi thăng trước thuộc môn phái nào?"

Bạch Tu Đại Tiên tự hào nói: "Hành Thiên Đạo!"

Ôn Cố đương nhiên đã từng nghe qua Hành Thiên Đạo, khai sơn thuỷ tổ là Thần hộ vệ thiên đạo Tất Hư. Nhớ năm đó, Hành Thiên Đạo tọa lạc tại Bồng Lai, một trong tam đại thánh sơn bên cạnh Côn Lôn và Tu Di. Khi ấy, phong quang vô lượng, đế vương nhân gian cũng phải lễ nhượng ba phần. Mãi đến khi truyền nhân cuối cùng của Hành Thiên Đạo phi thăng, Bồng Lai dần xuống dốc, tụt xuống hạng cuối trong tam đại thánh sơn.

Bạch Tu Đại Tiên là truyền nhân của Hành Thiên Đạo có khả năng suy luận xuất thần nhập hóa, biết lai lịch của Cảnh Tụng Bình cũng chẳng có gì lạ.

Bạch Tu Đại Tiên không cần hỏi cũng biết suy nghĩ trong lòng Ôn Cố, cười nói: "Ngươi hối hận vì làm kiếm tu?"

"Đương nhiên không hối hận." Ôn Cố đáp.

Bạch Tu Đại Tiên giả vờ thở dài: "Đáng tiếc. Nếu ngươi bái sư thành môn hạ của Hành Thiên Đạo thì đã có thể giống ta, không cần ra khỏi nhà cũng biết chuyện thiên hạ."

Ôn Cố buồn bã: "Lúc ta sinh ra, truyền nhân cuối cùng Hành Thiên Đạo đã phi thăng thành tiên."

Bạch Tu Đại Tiên nghĩ nghĩ: "Cũng đúng, ta chính là vị truyền nhân ấy."

"Tại sao đại tiên không tìm y bát truyền nhân?"

"Rút kinh nghiệm từ sư phụ, khụ, dạy đồ đệ mệt lắm."

"..."

Bạch Tu Đại Tiên nói: "Trở lại chuyện chính. Lần này, ta đã chuẩn bị thân phận và giấy chứng nhận cho ngươi, ngươi chỉ cần quan tâm một chuyện."

Ôn Cố hỏi: "Chuyện gì?"

"Giao tiếp cho tốt."

"..."

Bạch Tu Đại Tiên về khách sạn trả phòng, dẫn Ôn Cố quẹo vào một cái rương trông như khe nứt. Con hẻm nhỏ có tường vây rào tới tận công trường, máy móc như hươu cao cổ đang kiễng chân nhìn trời, ngoài ra còn có nhà lầu, khách sạn, siêu thị, nhà ở. Trong hẻm có hàng rong bán bánh nướng, thịt nướng xiên que, vô cùng náo nhiệt.

Ôn Cố theo Bạch Tu Đại Tiên vào một tòa nhà vừa nhìn đã biết là có niên đại rất lâu, vách tường hai bên loang lổ đầy dấu vết quảng cáo linh tinh, dưới chân là cầu thang xi măng sứt mẻ lỗ chỗ.

Thấy nhiều khoa học kỹ thuật tiên tiến rồi, giờ thoáng cái nhìn thấy phòng ở cũ nát như vậy, Ôn Cố bị sốc nặng.

Bạch Tu Đại Tiên lên tầng năm, móc chìa khóa mở cửa.

Cửa vừa mở ra, hỗn hợp mùi khí gas gay mũi và mùi nấm mốc ập thẳng vào mặt, khiến Ôn Cố chỉ còn cách một bậc thang phải lùi lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!