Chương 45: Cái đỉnh thanh lọc 2

Ôn Cố lạnh nhạt đảo mắt qua đèn chùm, "Tối nay ăn cơm chan canh được không?"

Trọng Thế Hoàng nhất thời không theo kịp suy nghĩ của cậu: "Cái gì?"

Ôn Cố: "Canh rau. Cho cơm với rau vào chén, đổ nước vào."

Trọng Thế Hoàng chăm chú nhìn vào mắt cậu, muốn tìm một chút gợn sóng trong hai tròng mắt bình tĩnh kia: "... Được."

Ôn Cố gật đầu, đi hai bước lại quay đầu nhìn đèn chùm đang bốc hơi một cách kỳ lạ: "Trả đèn trở về chỗ cũ, rồi thu dọn sạch phòng khách."

Bữa cơm tối diễn ra trong im lặng.

Mùi vị canh rau rất quái lạ, Ôn Cố vừa cau mày vừa quan sát phản ứng của Trọng Thế Hoàng.

Trọng Thế Hoàng rõ ràng không yên lòng, đừng nói canh rau, cho dù trong chén là tảng kim loại, chắc hắn cũng mặt không đổi sắc mà ăn vào.

Ôn Cố: "Tôi mới làm lần đầu."

Trọng Thế Hoàng ngẩng đầu liếc nhìn cậu, cười cười, muỗng để sát vào miệng, chậm rãi đưa vào giữa môi.

"..." Ôn Cố ăn hai ba miếng hết chỗ cơm còn lại, đứng lên, "Anh rửa chén."

Trọng Thế Hoàng nhìn bóng lưng cậu hoảng hốt đi xa, thu hồi nụ cười, trán u ám hẳn đi. Hắn ý thức được tình huống bất thường của mình. Từ lúc ông nội qua đời, hắn hoàn toàn chìm đắm chìm trong cực độ bi thương và phẫn nộ, không biết giãi bày nơi đâu. Triệu Thụ Thanh giống như tia sáng cuối cùng chiếu rọi sinh mệnh của hắn. Chỉ khi xác nhận cậu vẫn ở bên mình, hắn mới thanh thản được chốc lát.

Nhưng thái độ lảng tránh như gần như xa của Triệu Thụ Thanh khiến sự thanh thản này biến thành thuốc phiện, lúc thì hưng phấn, khi thì trống vắng, lúc thì bình tĩnh, khi thì kích động.

Hắn đột nhiên đặt muỗng xuống, âm thanh mảnh sứ vỡ vụn thoáng bình ổn lửa giận trong lòng hắn.

"Mảnh muỗng vỡ rất dễ gây thương tích." Giọng nói bất ngờ vang lên tại cửa nhà bếp.

Trọng Thế Hoàng tức khắc đứng dậy, cảnh giác nhìn Ôn Cố đột ngột xuất hiện.

Ôn Cố vuốt vuốt chòm râu trắng: "Ta xin lỗi chuyện ông nội ngươi."

Trọng Thế Hoàng trừng cậu, cười lạnh: "Phải không? Ta cứ tưởng ông sẽ nói rằng sinh tử có mệnh, phú quý do trời, hôm nay tử vong là vì ngày mai sống lại, khuyên ta hãy nén bi thương."

"... Nếu như thế có thể khiến ngươi thoải mái hơn thì đúng vậy."

"Ông nội ta chết rồi, ta không còn ông nữa. Đây là cảm giác hiện tại của ta!" Trọng Thế Hoàng gầm nhẹ.

Ôn Cố trầm mặc.

"Ông tới làm gì?"

"Thực hiện ước định của chúng ta."

Trọng Thế Hoàng như con mèo bị đạp phải đuôi, lập tức xù lông: "Ông mau nói thật cho ta biết, ông nội mất có phải do ông sắp xếp không? Ông sắp đặt vụ mưu sát này để ta sớm thực hiện lời hứa đúng không!"

Ôn Cố: "Với ta, ba năm hay ba mươi năm đều không khác nhau."

Trọng Thế Hoàng run giọng: "Vậy tại sao không cho ông của ta sống thêm ba mươi năm?"

Ôn Cố: "Việc này không phải do ta."

"Vậy do ai? Ai nắm giữ vận mệnh của nhân loại? Ai cho hắn cái quyền đó?!" Hắn quăng bàn đi, đấm một phát vào bếp lò trên bệ.

"Ngươi đã đáp ứng ta." Ôn Cố buồn bã nói.

"Ta muốn đổi ý!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!