Đoàn xe xếp thành hàng dài, nối đuôi nhau đi, Cảnh Tụng Bình lái Hummer ở giữa, phối hợp ăn ý với hai xe trước sau, trông cũng khá uy phong.
Ôn Cố mở cửa đón gió, thưởng thức phong cảnh hai bên đường. Một lần bế quan của tu chân giả là từ vài chục đến mấy trăm năm, đến khi xuất quan, thường thì triều đại đã thay đổi, cảnh còn người mất. Công nghiệp hiện đại phát triển, khoa học kỹ thuật tiến bộ, càng khiến núi sông đổi màu, khác hẳn với xưa kia. Mỗi lần cậu đều muốn ngắm nhìn lâu, khắc ghi những quang cảnh này thật sâu vào lòng, thay thế cho ký ức vốn có trong đầu.
"Đây là đường đi Long Thành." Trọng Thế Hoàng kề sát qua.
Ôn Cố quay đầu nhìn hắn.
Trọng Thế Hoàng cho rằng cậu muốn biết Long Thành hiện tại thế nào, khẽ thở dài, nói: "Vào năm tận thế bùng nổ, Long Thành xuất hiện nhiều thây ma nhất, trở thành khu vực gánh chịu tai họa nghiêm trọng, nhìn đâu cũng thấy thây ma điên cuồng gào thét và giết người, trong thành phố máu chảy thành sông, xác chết ngổn ngang, y như địa ngục trần gian."
May mà khi đó, cả hắn, Cảnh Tụng Bình lẫn Chu Phục Hổ đều bộc phát dị năng, đúng lúc ngăn chặn được vài vệ sĩ phát cuồng trong nhà, bằng không thật không tưởng tượng nổi hậu quả. Thậm chí đến bây giờ, hắn vẫn không dám hồi tưởng cặn kẽ.
Lúc ấy, tất cả mọi người đều rơi vào khủng hoảng trầm trọng, không nhìn thấy hi vọng và tương lai. Mỗi lần trước khi đi ngủ, hắn đều ước mong khi tỉnh lại, bên ngoài vẫn là thành thị phồn hoa như trước, nhưng lúc tỉnh dậy, trước mắt vẫn là thành phố hoang tàn bị đau thương giày xéo, tràn ngập tuyệt vọng.
Sau này Mạnh Cẩn tìm tới cửa, họ cùng nhau triệu tập một đám dị năng giả, mang theo vật tư rời khỏi nơi đó, đi đến Hổ Thành vẫn tương đối yên ổn, thành lập căn cứ Thế Thanh.
Nhưng biến dị vẫn không đình chỉ. Người hôm qua còn tươi cười rạng rỡ, hôm nay rất có khả năng biến thành thây ma giết người không chớp mắt. Mà người hôm nay trói gà không chặt, ngày mai tùy tay cũng có thể châm lửa hừng hực.
Người không có dị năng trở thành xúc xắc dưới chén, ai cũng không biết khi nhấc chén lên, số cuối cùng lớn hay nhỏ. Giữa các dị năng giả bắt đầu xuất hiện tiếng hô hào thành lập căn cứ cho thuần dị năng giả. Khi cục diện ngày càng trở nên nghiêm trọng, dị năng giả hệ trị liệu xuất hiện. Họ chẳng những thể hiện được năng lực cứu trị, mà còn có thể khống chế người không có dị năng biến thành thây ma.
Họ đến ủng hộ các căn cứ lớn, hiệu quả sau nghiệm chứng cũng rất hợp lòng người, khuyết điểm duy nhất là quá ít. Dù sau đó, các đại căn cứ đều có ý thức tìm kiếm trị liệu sư, nhưng xác suất bọn họ xuất hiện còn thấp hơn cả loài báo, đến nay, tính cả Thụ Thanh, căn cứ Thế Thanh cũng chỉ có ba người.
Trọng Thế Hoàng nhịn không được ôm lấy Ôn Cố.
Hắn biết rõ dị năng giả hệ trị liệu nổi tiếng bao nhiêu, có thể nói, chỉ cần họ bằng lòng gia nhập, bất cứ căn cứ nào cũng sẽ dốc hết khả năng thỏa mãn hết thảy nhu cầu của họ. Nhưng người trong lòng mình vẫn không chùn bước trước đạo nghĩa đi đến Thế Thanh, hơn nữa còn không đưa ra yêu cầu gì.
Nghĩ đến đây, hờn giận kéo dài từ đêm qua đến sáng nay tự động tiêu tan.
Dù Thụ Thanh không nói gì, nhưng cậu đã dùng hành động chứng minh, không phải sao?
Trọng Thế Hoàng được đằng chân lân đằng đầu vùi đầu vào hõm vai Ôn Cố, ngửi hương vị thuộc về cậu.
Lúc trước Ôn Cố còn vì đau thương trong mắt Trọng Thế Hoàng mà động lòng, lúc này lại bị hành vi càng lúc càng quá trớn của hắn khiến cho không còn đường lui, cậu rốt cuộc cũng nhịn không được đẩy hắn ra.
Trọng Thế Hoàng đang muốn nói gì đó thì trông thấy Chu Phục Hổ trừng lớn mắt, sững sờ nhìn hắn.
Trọng Thế Hoàng nhắc: "Lái xe nghiêm túc."
"À vâng." Chu Phục Hổ quay đầu nhìn phía trước, cố gắng lấy lại tinh thần. Anh ta đang ngồi ghế phó lái, lái xe cái gì chứ!
Không khí im lặng trong xe vẫn giữ nguyên khi đến trạm xăng.
Trạm xăng bị bỏ hoang từ lâu, xăng dầu đều do chủ xe tự mang theo. Hứa Trường Sinh tính toán chu đáo, phân vài người ra hỗ trợ đổ xăng, còn cầm bao thuốc đến chào hỏi đám Trọng Thế Hoàng.
Trọng Thế Hoàng hai năm nay thiếu khói là không vui nổi, chỉ khi trước mặt Ôn Cố mới kiềm chế chút đỉnh. Nhưng bị Hứa Trường Sinh mời chào, hắn có chút nhịn không được, từ chối lòng tốt của đối phương xong, lấy cớ đi WC, cầm điếu thuốc lén lút hút một hơi.
Hứa Trường Sinh nhân cơ hội tiếp cận Ôn Cố: "Sao cậu Cố lại muốn đến Hổ Thành vậy?"
Ôn Cố ra hiệu bảo mình cũng không biết.
Hứa Trường Sinh hỏi: "Tôi nghe nói cậu Cố đi theo cậu Cảnh từ căn cứ Hi Vọng đúng không?"
Ôn Cố bất động thanh sắc nhìn hắn.
"Nói như vậy, cậu cũng xem như là một nửa người căn cứ Hi Vọng rồi." Hứa Trường Sinh cười cười, "Thế chắc cũng nắm được phần nào tình hình ở đó đúng không? Có chỗ nào không tốt thì nói tôi nghe đi, để chúng ta cảnh giác cũng tốt mà."
Ôn Cố lắc đầu.
Hứa Trường Sinh nói: "Đầu năm nay, dị năng giả hệ trị liệu giống cậu Cố thực sự rất nổi tiếng. Bạc đãi ai cũng không thể bạc đãi cậu, cứ sống nhờ ở chỗ cậu Trọng cũng không hay lắm. Đàn ông mà, không thể thiếu ba thứ. Thứ nhất là xe, đó là thứ tượng trưng cho địa vị. Thứ hai là nhà, đại diện cho uy nghiêm, phải có nhà thì mới được xem là chủ gia đình. Cuối cùng là một người phụ nữ tốt. Trong nhà phải có phụ nữ mới ra dáng gia đình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!