Nụ hôn phớt trên mặt nạ khiến hắn có quyền hi vọng về một ngày mai gần gũi giữa hai người. Trọng Thế Hoàng rất muốn thừa dịp này cùng Triệu Thụ Thanh đi tham quan thắng cảnh vùng sông nước, nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt*, tiến thêm một bước xóa bỏ ngăn cách, vun đắp tình cảm, cùng hướng đến con đường thênh thang tươi sáng cộng hiệu vu phi**. Nhưng hiện thực tàn khốc, là người đứng đầu căn cứ, thời gian hắn được tự do còn ngắn hơn thời còn làm tổng giám đốc tập đoàn Lăng Thiên, sau khi trò chuyện với Cảnh Tụng Bình một lát, ngay cả thì giờ đi ăn cơm chung cũng không bớt đâu ra được.
*chuyện yêu đương
**ý là làm chuyện người nhớn =)
Ôn Cố tiễn người ta ra cửa, nhìn hắn lên xe, Trọng Thế Hoàng lưu luyến không rời nắm tay cậu: "Mấy giờ cậu về?"
Ôn Cố tính hiệu suất cả buổi sáng, rồi đếm nhân số buổi chiều, cuối cùng cho ra kết luận là sáu giờ.
Trọng Thế Hoàng thở dài: "Lúc đó tôi chưa đi được, không thể tới đón cậu."
Ôn Cố gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Trọng Thế Hoàng nắm tay cậu thật chặt: "Cậu sẽ nhớ tôi chứ?"
Cổ tay bị nắm khẽ cứng đờ, Ôn Cố hơi bối rối trước chất vấn gần như đòi phải biểu lộ này.
Trọng Thế Hoàng chợt nở nụ cười: "Có phải trông tôi hơi giống oán phụ không?"
Mặt Ôn Cố nóng lên, mặt nạ không lọt gió giữ chặt hơi nóng bên trong, độ ấm ngày càng tăng cao, lan tới tận mang tai và cổ, toàn thân như muốn phát ra ánh sáng đỏ hồng.
Trọng Thế Hoàng thả tay ra: "Tôi cũng không quen thấy mình như vậy cho lắm."
Mất mát quá đau đớn, chờ đợi quá lâu, sự trở lại quá không chắc chắn, hắn nóng lòng muốn tìm kiếm một câu trả lời thuyết phục, cho dù cách làm khiến phong độ của hắn có vẻ... sụt giảm.
Ôn Cố không biết an ủi làm sao. Tuy Trọng Thế Hoàng vẫn chưa bắt đầu tu luyện, nhưng cảm xúc không ổn định đối với người tu luyện giờ khắc này là vô cùng nguy hiểm. Hãm sâu vào tình và dục là dấu hiệu của ma tu. Bởi vậy, trước khi đối phương phi thăng, cậu không định dây dưa quá nhiều với sắc dục. Dù con đường ma tu khó đi hơn nhiều so với tu chân giả bình thường, nhưng tình huống hôm nay hiển nhiên đã vuột khỏi tầm kiểm soát của cậu.
Thấy cậu không phản ứng gì, tâm trạng mất mát của Trọng Thế Hoàng không cần nói cũng hiểu. Hắn chậm rãi khởi động ô tô, trước khi đạp chân ga, đột nhiên quay đầu nói: "Cậu biết không, oán phụ không dễ tha thứ cho chuyện ngoại tình, chúng tôi sẽ nổi điên. Kẻ khác tiếp cận quá gần thì cậu phải đá bay ngay, coi như làm thay tôi!"
Xe chạy đi như bay, Trọng Thế Hoàng quyết tâm lấy lại thời gian lãng phí trên đường.
Để lại Ôn Cố đứng tại chỗ tiếp tục trầm tư.
Cậu bỗng hiểu ra được, dù Trọng Thế Hoàng đồng ý tu tiên, nhưng để hắn phi thăng thành công không phải chuyện dễ dàng.
Đường, còn dài lắm.
Lạt Thủ Hắc trốn tại một nơi gọi là thôn Cẩu Vĩ nằm ở hạ du sông Nhuy Thủy, một mặt dựa núi, một mặt sát với sông, một mặt thông với quốc lộ, một mặt ra ngoài là có thể lên cao tốc, đường thủy lẫn đường bộ đều thông thoáng, dễ dàng ra vào, không dễ bao vây.
Trọng Thế Hoàng được lên làm thủ lĩnh căn cứ là nhờ vào tài lực và dị năng hùng mạnh, chứ hắn không biết gì về quân sự cả. Càng không cần nhắc đến Mạnh Cẩn, anh ta ngay cả dị năng cũng không có. Vào thời kỳ đầu tận thế, nếu không nhờ Trịnh Thịnh Vũ bộc phát dị năng mạnh mẽ, phòng thủ bên cạnh anh ta, anh ta thậm chí không sống nổi đến bây giờ.
Cảnh Tụng Bình mở công ty bảo vệ, hiện tại cũng làm công tác phòng thủ, thông thạo phòng ngự hơn tấn công, nên việc tấn công thôn Cẩu Vĩ bị Hứa Trường Sinh mặt dày mày dạn vơ mất.
Lý do của hắn cực kỳ chính đáng: "Tôi từng làm binh sĩ, không ai biết đánh nhau hơn tôi!"
Những lời này bị đám Trọng Thế Hoàng thổ tào rất lâu.
Chu Phục Hổ nói: "Tôi sống đến từng này tuổi rồi mới biết hóa ra cả nước chỉ có mình hắn là binh sĩ. Vậy mấy người tôi nhìn thấy ở lễ duyệt binh đều là tạm thời cả à?!"
Mạnh Cẩn đáp: "Vai sụp phải mang miếng lót vai như hắn mà cũng có thể đảm nhiệm chức lớn ở bộ quốc phòng, đúng là nhìn không ra mà."
Cảnh Tụng Bình hỏi Trọng Thế Hoàng: "Cậu thấy sao?"
Trọng Thế Hoàng nói: "Ban đầu, thời điểm thây ma lan tràn, tên chạy nhanh nhất hình như là hắn mà?"
"Chẳng những nhanh, mà còn mang theo một xe vật tư." Mạnh Cẩn luôn nhớ rõ các khoản nợ cũ.
Trọng Thế Hoàng bảo: "Mỗi lần ra ngoài tiếp tế dân chạy nạn, hắn lúc nào cũng lấy cớ nhiều nhất mà nhỉ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!