Chương 39: Hành trình rời khỏi thành phố 1

Trọng Thế Hoàng thong thả rửa chén, tâm trạng không hề bị tin tức này ảnh hưởng: "Vậy cứ cho hắn đến."

Mạnh Cẩn liếc nhìn bóng lưng vui vẻ của hắn: "Cậu tương tư thành họa rồi trả lời hay nhỉ?"

Trọng Thế Hoàng vô thức nhìn lướt sang phòng khách, "Đừng dùng thành ngữ linh tinh."

"Thế nên dùng ôm cây đợi thỏ hay gậy ông đập lưng ông?"

Trọng Thế Hoàng không để ý anh ta trêu chọc, "Hổ Thành là địa bàn của hắn, giờ mọi chuyện đều bị chúng ta chèn ép, hắn trở mặt là chuyện sớm muộn."

Mạnh Cẩn nói: "Hắn không đơn thương độc mã tấn công, còn có viện trợ mạnh từ bên ngoài nữa."

Hai người trao nhau một ánh mắt ngầm hiểu.

Mạnh Cẩn nói tiếp: "Luyến tiếc con mọn không tóm được lang sói*. Bằng không, kẹt xỉ như hắn ta sao có chuyện chịu dùng vũ khí xịn đổi lấy thuốc quá hạn?"

*muốn đạt được mục đích thì phải trả một cái giá xứng đáng

Trọng Thế Hoàng lên tiếng: "Dặn dò bệnh viện, bảo họ đặc biệt cung cấp thuốc quá hạn cho bọn chúng."

"Yên tâm, tôi còn nhắc họ đổi bao bì nữa cơ mà. Tiếc là bọn chúng không chịu được bao lâu."

Trọng Thế Hoàng tiếc hận: "Sao bọn chúng không rớt sông cả lũ đi."

Mạnh Cẩn gật đầu: "Thời tiết này rất dễ bị cảm."

Hai người âm thầm cầu cho Hứa Trường Sinh bị bệnh nặng một trận, mỗi ngày uống năm lần thuốc quá hạn.

Mạnh Cẩn bảo: "Tiếc đám vũ khí kia quá."

Trọng Thế Hoàng hỏi: "Nghe bảo cậu động tay động chân gì rồi mà?"

"Vậy nên mới tiếc."

Trọng Thế Hoàng nói: "Sắp vận chuyển vũ khí mới đến rồi đúng không?"

Mạnh Cẩn khoanh tay, đáp: "Trước đây cậu có quan tâm đến vấn đề này đâu."

"Trước đây tôi chỉ muốn chăm sóc ông nội." Trọng Đôn Thiện tuổi tác đã cao, dưỡng lão ở đâu cũng được, mà mình đã đồng ý với Ôn Cố sẽ tu tiên, nên không cần thu xếp tương lai. Nhưng hiện tại khác rồi, hắn đã có vướng bận mới.

Mạnh Cẩn: "Cậu không nhận lầm chứ?"

Trọng Thế Hoàng cười cười.

Mạnh Cẩn hơi hoảng hốt. Trọng Thế Hoàng và Trịnh Thịnh Vũ vốn có vài phần giống nhau, lúc cười rộ lên lại càng giống.

Khi hai người đi ra, Trịnh Thịnh Vũ đang tán dóc với Ôn Cố. Bảo là tán dóc, thực ra là một người nói, một người nghe. Tính cách Trịnh Thịnh Vũ hướng nội, không dễ trò chuyện với người lạ, nhưng lại nhất kiến như cố* với "người câm" Ôn Cố, thao thao bất tuyệt đến mức Mạnh Cẩn có chút phát ghen.

*mới gặp đã thân thiết

"Hai người đang nói chuyện gì thế?" Mạnh Cẩn đi tới, kéo Trịnh Thịnh Vũ vào lòng.

Trịnh Thịnh Vũ theo thói quen lui vào lòng anh ta, mặc anh ta nắm tay: "Nói về Hổ Thành, cho cậu ấy biết nơi lĩnh vật tư và phòng ở."

Nghe thấy phòng ở, Trọng Thế Hoàng nhướn mày.

Mạnh Cẩn biết vợ mình chạm đúng cái chân đau của đối phương, vội nói: "Giai đoạn trước có tới mấy trăm người kéo đến, phòng ở rất khan hiếm, tạm thời chưa thể bố trí được."

Phải không? Trịnh Thịnh Vũ hoài nghi nhìn anh ta. Cậu nhớ rõ khu phố phía Bắc có ít nhất ba khu nhà cơ mà? Nhưng cậu tin Mạnh Cẩn nói vậy là có đạo lý của anh ta, nên chỉ im lặng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!