Hạ Quý Phong trả lời thẳng: "Không có."
Cảnh Tụng Bình thất vọng định đi.
Hạ Quý Phong nói: "Cảnh tiên sinh, anh xem tướng mạo tôi đường đường tuấn tú lịch sự thế này, chắc chắn không nhìn ra ngoại trừ khoa nội thần kinh, tôi còn là bác sĩ khoa phụ sản."
Cảnh Tụng Bình "Vậy sao" một tiếng, rồi quay đầu đi ngay, nghĩ thầm: Bệnh viện này quả nhiên thiếu khoa tâm thần!
Hạ Quý Phong chạy ba bước thành hai bước đuổi theo, "Cảnh tiên sinh, tôi chưa nói xong mà. Tuy tôi không phải bác sĩ khoa tâm thần, nhưng tôi từng làm tình nguyện viên. Nếu anh có tâm sự gì thì cứ nói với tôi, tôi có thể giúp anh giải quyết."
Cảnh Tụng Bình đáp: "Tôi có rất nhiều em trai kết nghĩa, ai cũng lấy chữ nghĩa làm đầu, nhân viên và em trai, anh cảm thấy ai thân thiết hơn?"
Hạ Quý Phong bảo: "Tôi là bác sĩ, tôi biết giữ bí mật."
"..."
"Tôi có một người bạn đã giết chính người mình thích, vài năm sau, cậu ta nói với tôi, người trong lòng cậu ta đã trở về và đó là một người mới quen không lâu." Cảnh Tụng Bình nói xong, cúi đầu hút sữa đậu nành Hạ Quý Phong cho.
Hạ Quý Phong nói: "... Người bạn mới quen đó thuộc giống loài gì?"
"... Con người."
"À." Hạ Quý Phong cũng cúi đầu hút sữa đậu nành.
Tiếng rột rột chấm dứt, hai người đồng thời ngẩng đầu, thỏa mãn ợ một cái.
Căn phòng nghỉ mười mét vuông thoang thoảng hương sữa đậu nành.
Cảnh Tụng Bình hỏi: "Anh có ý kiến gì không?"
Hạ Quý Phong đáp: "Câu chuyện quá rút gọn, miêu tả nhân vật không đặc sắc, tình tiết phát triển quá đơn giản và bạo lực, hoàn toàn không gây được hứng thú. Ngoài ra, nhân vật chính còn là tội phạm giết người."
Cảnh Tụng Bình ném trả túi sữa đậu nành rỗng cho y: "Cám ơn." Đứng lên bỏ đi ngay.
"Khoan đi đã." Hạ Quý Phong bắt lấy hắn, "Tôi chưa nói xong mà. Anh vội cái gì! Thời buổi này, đôi khi giết người cũng là bất đắc dĩ, huống chi còn là người trong lòng mình."
Cảnh Tụng Bình đương nhiên sẽ không giải thích lúc Trọng Thế Hoàng giết Triệu Thụ Thanh thì tận thế vẫn chưa bắt đầu, nên chỉ ậm ờ cho qua.
Hạ Quý Phong hỏi: "Bạn anh thích người kia lắm à?"
Đâu chỉ thích không?
Là chấp niệm mới đúng?
Cảnh Tụng Bình khẽ thở dài.
"Thực ra, chuyện này cũng không xấu." Hạ Quý Phong an ủi hắn, "Không chừng đây là cơ hội giúp bạn anh quên đi quá khứ."
Cảnh Tụng Bình lên tiếng: "Anh nghĩ vậy à?"
Hạ Quý Phong nói: "Cho dù là bác sĩ chuyên khoa tâm thần cũng không thể chỉ dựa vào mấy câu kể suông của người ngoài để kê đơn thuốc, huống hồ còn kể nhạt nhẽo như vậy. Nhưng đứng ở góc độ người quan sát, tôi cảm thấy anh hơi gấp gáp. Nếu bạn anh mấy năm nay đều không xảy ra chuyện gì, đến lúc người kia xuất hiện mới có chuyện, vậy có lẽ vấn đề nằm ở người đó."
Cảnh Tụng Bình ngẩn người.
Hạ Quý Phong vỗ vỗ vai hắn: "Có khi đây là bắt đầu của một cuộc tình mới, anh hiểu chưa."
Cảnh Tụng Bình đột nhiên kéo lại Hạ Quý Phong nói xong định đi, cất lời hoài nghi: "Thực ra anh chỉ muốn nghe kể chuyện đúng không?"
Trên mặt Hạ Quý Phong thoáng hiện vẻ xấu hổ, "Sao lại nói vậy, chuyện của anh không hay chút nào. Tôi là bác sĩ, tấm lòng thầy thuốc bao la như phụ mẫu, đừng sỉ nhục sự chuyên nghiệp của tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!