Chương 37: Sau khi gặp lại 2

Năm giờ kém mười lăm, ăn tối có hơi sớm.

Ôn Cố bị Trọng Thế Hoàng kéo đi, băng qua hành lang, phòng khách và phòng ăn, đi thẳng vào nhà bếp.

Trọng Thế Hoàng đưa cho cậu một cái tạp dề: "Cậu biết làm gì?"

Ôn Cố cầm lấy tạp dề, so so lên người, sau đó nhanh nhẹn mặc vào, dùng hành động nói với hắn: biết mặc rồi.

Trọng Thế Hoàng nhìn cậu, rồi lại nhìn nhìn tạp dề, vẻ mặt hơi ảo não. Hắn quay đầu ngó chừng cái chảo, nghiêm túc suy nghĩ: "Thích ăn cơm chiên giăm bông hay cơm chiên cà chua (1)?"

Ôn Cố chỉ hắn.

"Tùy tôi?" Trọng Thế Hoàng nói thầm: "Vậy cho cả giăm bông lẫn cà chua. Cà chua trong tủ lạnh, cậu lấy ra cắt nhỏ đi."

Ôn Cố mở tủ lạnh, nhìn chằm chằm đồ ăn tràn ngập, nghi hoặc nghĩ: Cà chua là cái gì?

Trọng Thế Hoàng thấy cậu đứng trước tủ lạnh không nhúc nhích, lo lắng đi tới ôm vai cậu: "Sao thế?"

Hơi thở ấm áp sau lưng đối lưu* với hơi lạnh từ tủ lạnh tỏa ra tạo thành một cái đai hình tam giác quỷ dị, Ôn Cố bị giam ở giữa, tiến cũng dở mà lùi cũng không xong. Người khởi xướng lại không có tí tự giác nào, tay còn hơi ra sức kéo người vào lòng mình.

*sự trao đổi nhiệt bằng các dòng vật chất chuyển động (chất lỏng, chất khí hay plasma), xảy ra khi có chênh lệch nhiệt độ giữa các vùng của chất lưu

Ôn Cố siết chặt tay nắm tủ lạnh, đem bản thân đang đi lệch về quá khứ trở về thực tại, tay quơ đại thứ gì đó trong tủ lạnh.

"Cậu muốn ăn cái gì?" Lực chú ý của Trọng Thế Hoàng cũng hướng qua đó, "Cà? Cảnh Tụng Bình làm cà tím xào (2) ngon lắm, sáng mai bảo cậu ấy tới đây làm, để trưa mình ăn."

Ôn Cố nghi hoặc quay đầu lại. Vì sao không phải trưa làm rồi trưa ăn luôn?

Trọng Thế Hoàng nói xạo mà mặt không đổi sắc: "Cậu ấy bề bộn nhiều việc, sáng ra mới có thời gian. Cà tím xào không thích hợp làm bữa sáng."

Ôn Cố thả cà xuống, đưa mắt tìm tòi loại thức ăn chưa từng thấy qua, sau đó chần chừ cầm lấy cà rốt.

Trọng Thế Hoàng cười khẽ một tiếng.

Ôn Cố mờ mịt nhìn hắn.

Trọng Thế Hoàng hỏi: "Cậu thích loại rau có hình dạng này à?"

Sai rồi hả? Ôn Cố im lặng trả cà rốt về chỗ cũ, sau đó tìm thứ có hình dạng khác.

Trọng Thế Hoàng vui vẻ nhìn cậu thám hiểm tủ lạnh, không hề sốt ruột chút nào.

Ôn Cố ngó nghiêng nửa ngày, rốt cuộc cũng cầm ra được một trái cà chua, kế đó cẩn thận nhìn Trọng Thế Hoàng.

Trọng Thế Hoàng nhận lấy: "Một trái làm sao đủ?"

Ôn Cố lấy sáu trái.

Trọng Thế Hoàng: "..." Cà chua trộn đường (3) rất dễ làm, hương vị cũng ngon.

Trọng Thế Hoàng đưa cho cậu một con dao: "Thái hạt lựu hai trái, cắt lát hai trái, hai trái còn lại rửa sạch được rồi, để làm trái cây tráng miệng."

Ôn Cố: "..." Ăn chi nhiều vậy?

Trọng Thế Hoàng dùng muôi bới cơm mà người giúp việc nấu cho bữa trưa ra, để sẵn đó, "Thái cà chua xong thì cắt hành đi." Nói xong hắn mới phát hiện từ nãy tới giờ không hề nghe tiếng dao cắt, vừa quay lại, Ôn Cố đã thái xong đúng theo yêu cầu, đang phân ra bỏ vào đĩa, sau đó thành thạo đi lấy hành.

"..." Trọng Thế Hoàng vừa đánh trứng gà, vừa quan sát hành động của Ôn Cố.

Dường như Ôn Cố cũng biết, hơi nghiêng người qua, ngăn trở ánh mắt soi xét của đối phương, tay trái nắm hành, tay phải chuyển động theo biên độ nhỏ, thoáng cái đã cắt xong hành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!