Cảnh Tụng Bình nghi hoặc nhìn về phía Ôn Cố.
Ôn Cố giơ hai tay tỏ vẻ vô tội. Mất đi chỗ dựa, thân thể Trọng Thế Hoàng trượt xuống.
"Giữ chặt!" Cảnh Tụng Bình lại hét lên.
Ôn Cố cuống quýt ôm thật chặt người vào lòng.
Cảnh Tụng Bình đột nhiên nhớ ra: "Cậu là trị liệu sư mà? Cậu ấy bị gì vậy?"
Ôn Cố chỉ lên đầu, rồi diễn tả bằng một vòng tròn.
Chu Phục Hổ: "Đầu bị thủng?"
"..." Ôn Cố lắc đầu, nắm tay thành nắm đấm.
Chu Phục Hổ: "Đầu thiếu đánh?"
Cảnh Tụng Bình trừng anh ta: "Im đi."
Ôn Cố vừa đặt Trọng Thế Hoàng nằm xuống đất, vừa độ tiên khí vào cơ thể hắn, giúp hắn áp chế ma khí. Ma nguyên kim đan sắp thành hình bị tấn công mạnh mẽ, ngay lập tức tiêu tán, linh căn hệ kim đang lan lên đầu rụt về, dần dần rút lui.
Ôn Cố bỏ tay ra, thấy sắc mặt Trọng Thế Hoàng hồng hào trở lại mới khẽ thở phào.
Cảnh Tụng Bình hỏi: "Thế nào?"
Ôn Cố gật đầu, rồi lại lắc đầu, sau đó chỉ vào lồng ngực hắn, tay như rong rêu uốn tới uốn lui.
Cảnh Tụng Bình không hiểu nổi, hỏi Chu Phục Hổ: "Là sao?"
Chu Phục Hổ đáp: "Tạm thời không sao, nhưng vẫn chưa khỏi hẳn."
"Sau này phải chăm chỉ tập giãn cơ ngực và xoay thắt lưng."
Ôn Cố: "..."
Cảnh Tụng Bình đuổi Trọng Thế Hoàng về biệt thự Thủy Thượng, rồi đưa Ôn Cố đi gặp một dị năng giả hệ trị liệu khác.
Ôn Cố vốn định ở lại trông nom Trọng Thế Hoàng, nhưng nghe hắn nói thế, cũng cảm thấy nên đi hỏi vị thần tiên kia về tình huống hiện tại. Theo cậu thấy, ma khí không phải không thể khống chế, nhưng không hiểu sao lại thành ra không cứu vãn nổi như vậy.
Vị thần tiên kia thoạt nhìn khoảng năm sáu mươi tuổi, diện mạo cường tráng, cao to, chỉ nhìn thôi sẽ cảm giác được một luồng khí nghiêm nghị chính trực đánh ập tới.
Cảnh Tụng Bình giới thiệu: "Vị này họ Đồ, gọi là Đồ Đại Thần."
Ôn Cố bỗng dưng thấy cổ mát lạnh.
Đồ Đại Thần nhìn Ôn Cố — dùng ánh mắt trao đổi tin tức không rõ ràng.
Ôn Cố nhìn Đồ Đại Thần — dùng ánh mắt trao đổi tin tức không rõ ràng.
Người tiến cử Cảnh Tụng Bình bị ném phứt sang một bên. Mới đầu hắn còn lo Cố Tích không nói được sẽ ảnh hưởng đến việc giao tiếp giữa hai người, giờ xem ra, chướng ngại chính là mình.
"Hai người cứ nói chuyện đi nhé?" Cảnh Tụng Bình hỏi.
Ôn Cố và Đồ Đại Thần gật đầu.
Cảnh Tụng Bình chậm rãi đi ra cửa mà lòng không yên, nghĩ thầm không biết có nên quay lại nói mấy câu, nhưng vừa quay người thì cửa đã đóng sập lại.
"..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!