Chương 35: Kiếp nạn chưa từng có 3

Việc này không nên chậm trễ, phải tranh thủ từng phút từng giây.

Đổng Hi vốn định dùng danh nghĩa chính mình đề cử hai vị tiên, nhưng nhớ tới vấn đề bằng mặt không bằng lòng giữa ba căn cứ lớn. Mình mà đề cử, nhỡ bọn họ nghi ngờ là nội ứng, vậy Ôn Cố và Lữ Hằng sẽ gặp bất lợi trong việc dung nhập vào căn cứ. Vì thế, cô cho mỗi người một cái ba lô, thêm một vài nhu yếu phẩm cần thiết trong sinh hoạt để ngụy trang, rồi đuổi họ đi tự nghĩ biện pháp.

Lữ Hằng hết sức thoải mái, ba lô trên lưng cộng với một chiếc xe đạp, rồi cứ thế thảnh thơi lên đường.

Ôn Cố cũng muốn xe đạp nhưng không có.

Đổng Hi cho cậu một chiếc xe ba bánh, an ủi: "Xe này tốt lắm, nhiều bánh chạy càng nhanh."

Ôn Cố nửa tin nửa ngờ.

Tiếp đó, Đổng Hi còn đặt một thùng mì gói lên ghế sau: "Tiền mãi lộ." So với Lữ Hằng, cô lo lắng cho Ôn Cố hơn. Chỉ e cậu lòng vòng cả năm trước cổng vào Hổ Thành cũng chưa chắc đã vào được, có thêm lợi thế cũng tốt.

Ôn Cố cũng không nghĩ nhiều, bỏ xe ba bánh và vật tư vào túi Càn Khôn, đoạn cưỡi mây đạp gió lướt đi!

Cậu từng đến Hổ Thành, nơi đó là quê quán của Bạch Tu Đại Tiên tại nhân gian. Trong ấn tượng của cậu, ngày xuân ấm áp, đào hề liễu khúc, tiểu kiều lưu thủy nhân gia*, cảnh sắc tươi đẹp như tranh vẽ. Mà hiện tại, khi quan sát từ trên cao, không thấy một bóng du khách tản bộ, chỉ có người qua đường mang vẻ mặt gấp gáp đeo trên lưng đủ loại hành lý và vũ khí.

*Chiếc cầu nho nhỏ, nước reo bên nhà (một câu thơ trong bài "Thiên tịnh sa – Thu tứ" của Mã Trí Viễn)

Ôn Cố bay một vòng nhưng không tìm thấy Trọng Thế Hoàng, cũng không gặp được đám người quen Cảnh Tụng Bình, trong lòng hơi buồn rầu. Đúng lúc ấy, cậu trông thấy hai cỗ xe việt dã kẹp một chiếc xe hơi gào rú chạy ra khỏi thành phố, nên liền đi theo.

Ba chiếc xe phóng cực nhanh, Ôn Cố ngồi trên mui chiếc xe cuối cùng, gió vù vù thổi qua tai, quần áo phát ra tiếng phần phật.

Trong xe, tài xế hỏi: "Các anh có nghe thấy tiếng gì bành bạch không?"

Người đàn ông ngồi ghế phó lái cười to: "Đi lâu quá nên nhớ vợ rồi hả anh giai?"

Tiếng cười ha ha vang vọng khắp xe.

Xe chạy đến tối, họ cắm trại ngoài trời.

Tài xế thở dài: "Trước đây sướng bao nhiêu, đến Lư Thành có thể ở khách sạn, đông người thế này còn có thể đánh bài thâu đêm. Giờ phải cắm trại ở nơi hoang vu, đã thế còn phải lo lắng đề phòng thây ma xách dao lao tới."

Người đàn ông ngồi ghế phó lái châm điếu thuốc, rít hai ngụm rồi nói: "Thực ra không nên gọi tụi đó là thây ma. Nghe nói họ cũng biết hít thở, tim vẫn đập, nói chung là còn sống. Vợ của bạn tôi cũng bị, nó bị vợ cầm kéo rượt khắp sân. Rồi nó bị ngã, vợ nó bắt kịp. Lúc đó nó cứ tưởng mình chết chắc rồi, ai ngờ vợ nó lao vào người nó, cầm kéo đâm đâm mấy cái nhưng vẫn không đâm xuống, cuối cùng quay ngược đầu kéo giết chính mình."

Những người khác nghe mà sửng sốt.

"Có lẽ bọn họ vẫn còn chút ý thức." Hắn phun điếu thuốc đi, tàn thuốc đang sáng dần tắt ngấm.

Mọi người trầm mặc một lúc, tài xế bảo: "Không biết ai gọi là thây ma trước nữa."

Đề tài chấm dứt trong vội vã, hai người gác đêm, những người khác đi ngủ.

Hôm sau, họ thức dậy tiếp tục gấp rút lên đường. Cứ chạy như thế hai ngày, Ôn Cố không chịu được nữa, đeo mặt nạ kim loại thường dùng khi hành tẩu ngày xưa lên, đẩy xe ba bánh, vác cái búa Đổng Hi tốt bụng tặng cho, rồi đi ra khỏi đường nhỏ.

Thây ma đột kích từ chính diện.

Năm sáu thây ma trưởng thành cầm vũ khí đủ loại kiểu dáng, phóng về phía các dị năng giả như phát điên.

Tổng cộng có chín dị năng giả, ba người bảo vệ xe cùng vật tư, những người còn lại bắt đầu biểu lộ năng lực.

Trong khoảnh khắc, năm sáu cầu lửa bay lên, đất đá cuồn cuộn, mưa bom bão đạn. Hai thây ma đầu lĩnh liên tiếp bị cầu lửa đánh trúng, người chịu năm sáu vết thương, ngã xuống hố đất. Nhưng chỉ giây lát sau, họ lại lắc lắc đầu, mang một thân vết thương không ngừng cố gắng bò lên.

"Đừng làm màu nữa! Đánh thẳng vào đầu chúng đi!" Người lớn tuổi nhất trong ba người ở lại giữ xe hô lên.

Tựa hồ biết ý đồ của họ, thây ma linh hoạt né tránh viên đạn bay thẳng tới não, ngược lại không sợ cầu lửa, mặt bị cháy đến biến dạng vẫn dũng cảm tiến tới.

"Mẹ nó!" Thiếu niên ném cầu lửa chửi thầm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!