Chương 32: Bên rìa tai nạn 3

"Thụ Thanh." Trọng Thế Hoàng gọi rất nhẹ, không dám quay đầu lại, sợ dọa đến linh hồn. Hắn chậm rãi nâng tay sờ sờ cánh tay vòng quanh cổ, xác định đối phương không rụt lại mới yên tâm nắm lấy.

Ôn Cố không rõ tại sao mình lại nhất thời xúc động ôm lấy hắn, ôm xong mới nhận ra động tác này như một chén trà xanh giải khát, lòng dạ nôn nóng bình tĩnh lại trong chớp mắt, dễ chịu nói không nên lời.

"Cậu đừng đi." Trọng Thế Hoàng khẽ nắm chặt tay cậu.

Ôn Cố không nói chuyện.

"Tôi tìm đạo sĩ giúp cậu."

"Có lẽ tìm được một cơ thể thích hợp là có thể hoàn dương."

"Dù không thể hoàn dương cũng không sao, tôi sẽ xây một căn phòng không có cửa sổ, bịt thật kín không để ánh nắng lọt vào."

"Thụ Thanh, cậu nói gì đi."

"... Cậu nãy giờ không nói gì, tôi thấy hơi sợ."

Ôn Cố nâng tay gõ nhẹ lên đầu hắn.

Trọng Thế Hoàng lập tức cảm nhận được một cơn choáng váng không thể kháng cự ập tới, không quan tâm đến sự chống cự của hắn mà đè ép, mí mắt nặng như Thái Sơn, muốn quay đầu nhìn ra phía sau, nhưng thân thể không chịu phối hợp. Trước khi hôn mê, hắn mơ hồ nghe được người nọ vòng đến phía trước, dịu dàng nói: "Bánh kem ngon lắm, cám ơn."

Lúc Trọng Thế Hoàng tỉnh lại, bốn bề sáng trưng.

Chu Phục Hổ vỗ vai hắn, nhìn hắn lo lắng.

Trọng Thế Hoàng đột ngột nắm tay anh ta, giận dữ hét lên: "Ai cho phép anh bật đèn?"

Chu Phục Hổ bị quát mà không hiểu ra sao, oan ức giải thích: "Nếu anh muốn ngủ thì không bằng vào phòng đi. Ngủ ở đây dễ bị cảm lắm."

Trọng Thế Hoàng hỏi: "Lúc anh vào có thấy gì không?"

Chu Phục Hổ nghi hoặc: "Thấy gì? Chỉ thấy anh đang ngủ gục trên bàn thôi."

Trọng Thế Hoàng thất vọng, đáp một tiếng "Vậy sao" rồi ngồi im ở đó, không phân biệt được xúc cảm trên cổ là chân thật hay cảnh trong mộng.

"Ăn bánh kem thì làm sao no được? Để tôi bảo Tiểu Phi xuống mua ít đồ ăn."

Chu Phục Hổ dứt lời, vẻ mặt Trọng Thế Hoàng liền thay đổi, vừa đau thương vừa vui sướng, vui buồn lẫn lộn, nhìn chằm chằm bánh kem tám tấc bị ăn mất một góc nhỏ, miệng lẩm bẩm: "Đứa ngốc này, vẫn thích ăn bánh nướng hơn chứ gì."

Chu Phục Hổ gọi: "Trọng tiểu tiên sinh?"

Trọng Thế Hoàng nói: "Tôi muốn ăn bánh nướng."

Chu Phục Hổ: "..." Tuy là thiếu gia nhà giàu, nhưng, dễ nuôi thật.

"Mời một đạo sĩ pháp lực cao cường đến, cả cao tăng đắc đạo nữa."

Chu Phục Hổ gật đầu vâng dạ. Xảy ra nhiều chuyện như thế, mời đạo sĩ và cao tăng tới đây làm mấy lễ cúng bái giải xui cũng tốt.

"Thôi được rồi, để tôi tự mời." Trọng Thế Hoàng cảm thấy nên trịnh trọng một chút.

Chu Phục Hổ đáp: "Đồng đảng của Lương Bính Trì còn đang lẩn trốn, tốt nhất anh không nên tùy tiện ra ngoài."

Nhắc tới Lương Bính Trì, nét mặt Trọng Thế Hoàng tức khắc thay đổi, thù mới cộng thêm hận cũ, hắn rất muốn tra tấn ông ta đến chết, "Cảnh Tụng Bình đâu?"

Cảnh Tụng Bình đang hoảng sợ.

Nguyên nhân tử vong của Lưu Hán Tư không có gì đáng ngờ, kết quả khám nghiệm tử thi trùng khớp với lời khai của đám A Sâm, có thể mau chóng lĩnh thi thể về. Cảnh Tụng Bình dặn dò cấp dưới trước tiên tìm một quan tài nhập liệm, cụ thể sau đó thì chờ hắn báo lại với Trọng Đôn Thiện, còn phải chờ ý kiến của Ngụy Thiên Thành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!