Ngoại trừ kẻ cầm súng chạy ra đầu tiên, Lương Bính Trì còn hai trợ thủ nữa cũng mang ma khí giống ông ta.
Một tên có biệt danh là Đại Quỷ, tóc dài đến vai, xanh xao vàng vọt, xương gò má nhô cao, trông chẳng khác gì ma quỷ. Tên kia gọi là Nhất Dũng, vóc người lùn chỉ cao 1m6, thân hình hơi mập, eo thô mông phì. Thái độ Lương Bính Trì đối với bọn họ cực kỳ thân cận, hoàn toàn khác với tên cầm súng, bốn người tụ lại một chỗ nom như ba hạc một gà.
Gà không dám đến quá gần hạc, chỉ có thể tìm cảm giác tồn tại trước mặt phượng hoàng sa cơ đến gà cũng không bằng – Ôn Cố.
Ôn Cố: "Bọn họ đều là trợ thủ của Lương Bính Trì à?"
Kẻ nọ cảnh giác: "Mày muốn dụ tao mở miệng hả?"
"Có gì không thể để tôi biết sao?" Ôn Cố giơ hai tay hai chân bị trói, vô tội hỏi.
Lương Bính Trì từ xa liếc mắt nhìn sang, rồi lại đảo về, hiển nhiên không để ý đến cuộc nói chuyện của họ.
Kẻ nọ ngồi một lát, nhịn không được mở máy hát: "Đừng tưởng mày có chút võ mà đã nghĩ mình giỏi lắm, nếu đánh nhau thật, mày không đỡ nổi một chiêu của bọn họ!"
"Bọn họ có bản lĩnh gì?"
Kẻ nọ do dự, cảm thấy nói ra cũng không sao, dù sao thằng này cũng sống không lâu nữa, "Anh Đại Quỷ xuất quỷ nhập thần, có thể đi tới bất cứ nơi nào."
Ôn Cố: "Tôi kiếm được tiền cũng có thể ngồi máy bay đến bất cứ nơi nào."
"Làm sao mà giống được! Anh Đại Quỷ có thể xuyên tường."
Ôn Cố đánh giá Đại Quỷ, gã mặc quần áo màu đen, trông hao hao giống Hắc Vô Thường. Chẳng lẽ lúc ở trại tạm giam, Kim Khoan Giang nhầm mình với gã? "Vậy Nhất Dũng thì sao?"
Kẻ nọ phát một cái lên đầu Ôn Cố! "Ai cho mày gọi là Nhất Dũng? Phải gọi là anh Nhất Dũng!"
Ôn Cố bị đánh mà có chút mơ hồ. Từ sau khi sư phụ đi về cõi tiên thì không còn ai đánh vào đầu cậu nữa.
Kẻ nọ nhìn vẻ đáng thương của Ôn Cố, trong lòng sung sướng, nói: "Anh Nhất Dũng biết phun lửa, thần kỳ hơn cả Na Tra."
Phun lửa xuyên tường... Lẽ nào bọn họ là ma tu? Nhưng vì sao ma khí trên người họ cực kỳ khác với ma tu cậu từng gặp? Chẳng những nhạt hơn, mà còn mang theo hơi thở không ăn nhập với thân thể.
Ôn Cố: "Anh tìm được họ ở đâu?"
Kẻ nọ thấy Lương Bính Trì đi tới, lập tức đẩy cậu ra, cất lời tàn khốc: "Mày hỏi nhiều thế làm gì?!"
Ôn Cố: "..."
Lương Bính Trì: "Nhóc họ Lưu muốn đi tiểu, mày dẫn cậu ta đi."
Kẻ nọ vội vàng vâng lời.
Lương Bính Trì nhìn Ôn Cố: "Cậu ít giở trò đi."
Ôn Cố nở nụ cười vô hại với cả người lẫn vật.
Ôn Cố là một con tin xuất sắc, không ầm ĩ không làm khó, im lặng an phận, ăn ít, còn không đi vệ sinh. So với cậu, Lưu Hán Tư mới đầu thì cãi nhau, giờ thì liều chết đi WC quả thực không đủ tiêu chuẩn chút nào. Vốn y còn được một mình chiếm một phòng, sau đó Lương Bính Trì phiền không chịu nổi nữa, dứt khoát nhốt y chung với Ôn Cố trong kho hàng lớn, để kẻ nọ trông coi.
Tám chuyện một hồi, Ôn Cố biết kẻ nọ tên là A Sâm, đàn ông độc thân, hâm mộ ngôi sao nữ Quan Lâm Lâm, mơ ước mua được một căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách và một chiếc BMW xám bạc. Nhất Dũng và Đại Quỷ là đồng hương cùng đến từ một thôn hẻo lánh trên núi thuộc tỉnh Đại C. Lương Bính Trì từng ở đó vài năm, nhưng ông ta có năng lực đặc biệt gì hay không thì A Sâm không biết. Vì trước khi ông ta ra tay, Nhất Dũng và Đại Quỷ đã giải quyết tất cả rắc rối rồi.
Lưu Hán Tư thấy họ trò chuyện đến vui vẻ, liền dùng ngón chân cọ vào cẳng chân Ôn Cố.
Ôn Cố mất kiên nhẫn quay đầu nhìn y.
Lưu Hán Tư thấp giọng nói: "Bảo hắn thả chúng ta ra đi, tôi cho hắn tiền mua nhà với xe."
Lưu Hán Tư cứ một lát lại đi WC, A Sâm không thích y chút nào, nhìn y trốn sau lưng Ôn Cố thì thầm, tức khắc dựng thẳng lông mi: "Mày nói cái gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!