Chương 29: Thuyền xuôi dòng 3

Ôn Cố trở lại chung cư, đang xách bù nhìn ra ngoài thì nhận được hai cuộc điện thoại liên tiếp. Thứ nhất là của Cảnh Tụng Bình, bảo cậu sau này không cần đến công ty bảo vệ Chân Bình An nữa.

Ôn Cố nhìn cái thùng trong tay, không biết xử lý thế nào. Lúc đi, Trọng Thế Hoàng không mang theo.

Cảnh Tụng Bình cho cậu ở nhà Trọng Thế Hoàng, sau đó cúp máy ngay, không nói thêm lời thừa thãi nào.

Cuộc thứ hai là của Lưu Hán Tư.

Ôn Cố chưa kịp hỏi y làm sao biết số của mình thì đối phương đã tỏ ra sung sướng khi người gặp họa, chúc mừng cậu thất nghiệp.

"Bây giờ cậu ở đâu? Có chỗ ở chưa? Trợ cấp nghỉ việc có đủ ở khách sạn không?" Lưu Hán Tư sắp cười chết rồi. Nếu không phải vô tình nghe đám vệ sĩ túm tụm lại nói Triệu Thụ Thanh bị sa thải, y sẽ không biết cái người từng được em họ yêu chiều nâng niu trong lòng bàn tay đã thất sủng. Đây chắc chắn là tin tức tuyệt nhất y được nghe mấy ngày qua.

Ôn Cố: "Tôi vẫn ở chỗ cũ."

"... Là sao? Cái gì gọi là chỗ cũ? Em họ không bảo cậu chuyển ra ngoài à?" Lưu Hán Tư như bị hắt một chậu nước lạnh, cả người ướt đẫm.

Ôn Cố: "Ừm."

Lưu Hán Tư cầm điện thoại, hít thở dồn dập. Chẳng lẽ Cảnh Tụng Bình sa thải cậu ta để giúp Trọng Thế Hoàng tiện kim ốc tàng kiều? Nghĩ đến khả năng này, y không thể ngồi yên thêm một khắc nào nữa, cả người tỏa ra khí lạnh. Nỗi đố kỵ tựa như rắn độc đang gặm nhấm tim y, đến nỗi không phân biệt được đâu là máu, đâu là thịt.

Em họ ưu tú đến thế, một thằng người dưng quê mùa có tư cách gì mà lại chiếm được lợi!

Y cắn môi, đến khi nếm thấy vị rỉ sắt mới thoáng nhả ra.

Ý nghĩ ác độc lũ lượt ùa về, y kiềm không được muốn đối phương vĩnh viễn biến mất, miệng tự động nói ra: "Vậy chắc cậu đang rảnh lắm hả? Có thể giúp tôi một việc không?"

"Việc gì?"

"Cậu yên tâm, không để cậu chịu thiệt đâu, tôi sẽ trả thù lao đàng hoàng. Cậu hộ tống tôi đến một nơi, sau đưa về an toàn, xong việc tôi cho cậu một vạn."

Chẳng lẽ là gặp Lương Bính Trì?

Ôn Cố trả lời không chút do dự: "Được."

Ôn Cố không có giấy phép lái xe, Lưu Hán Tư lái xe tới đón cậu. Tận mắt chứng kiến cậu ra khỏi tòa chung cư nơi em họ đang ở, khí chua trong lòng Lưu Hán Tư gần như muốn lan cả lên mặt, đáng giận nhất là tên kia ăn mặc kiểu gì vậy?!

"Chúng ta đi đâu?" Ôn Cố vào xe.

Lưu Hán Tư nói: "Cậu không có quần áo khác à?"

"Có."

"Sao không mặc bộ khác?" Lưu Hán Tư trừng cậu, muốn soi ra dấu vết cố tình chế nhạo mình trên mặt cậu.

Ôn Cố khó hiểu: "Bộ này thì làm sao?"

Mặc áo sơmi hoa còn chưa nói, bên dưới còn mặc quần jean đính kim sa lấp lánh (1)... Lưu Hán Tư đáp: "Đi thay đồ đi."

Ôn Cố không muốn di chuyển.

Lưu Hán Tư nói tiếp: "Tôi cho cậu thêm một ngàn tiền thay quần áo, được chưa?"

Ôn Cố vẫn không muốn động đậy.

Lưu Hán Tư nói: "Cậu đừng có được đằng chân lân đằng đầu."

Ôn Cố xem giờ, sợ dây dưa làm lỡ giờ hẹn, Lương Bính Trì sẽ chạy mất, không tình nguyện xuống xe lên lầu thay quần áo.

Lưu Hán Tư gửi đi một tin nhắn, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Ôn Cố mặc áo sơmi nền trắng, trái in một đóa mẫu đơn đỏ chót, phải một đóa mẫu đơn hồng nhạt, rực rỡ đến loá cả mắt, dưới mặc một cái quần ống loe lam tím xanh lẫn lộn, đang vội vàng chạy tới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!