Những người ở phòng cho khách dưới lầu bao gồm Chu Phục Hổ, Lưu Hán Tư và quản gia. Đến phiên Ôn Cố, chỉ còn duy nhất một phòng dùng để chiêu đãi khách quý ngay dưới phòng Trọng Thế Hoàng.
Phòng ốc mang phong cách Trung Hoa phục cổ*, cả hai lầu đều không có ban công, mở cửa sổ ló người ra là có thể nhìn thấy cửa sổ lầu dưới. Trọng Thế Hoàng cầm bóng cao su, nhẹ nhàng ném vào cửa sổ phòng Ôn Cố.
*khôi phục những giá trị cổ, tái tạo lại những gì thuộc thời kỳ trước
Tròng mắt Ôn Cố hơi chuyển động, làm như không nghe thấy, tiếp tục đọc sách.
Hai, ba, bốn...
Trên cửa sổ như trút xuống một cơn mưa đá đứt quãng. Mãi mới dừng lại cho thì di động vang lên.
Ôn Cố thở dài, bắt máy.
Trọng Thế Hoàng hỏi: "Cậu đang ở đâu?"
"Trong phòng."
"Tắm à?"
"Đọc sách."
"Không thấy bóng đập vào cửa sổ hả?"
"Có thấy."
"Sao không mở cửa sổ ra xem?"
Ôn Cố: "Không mở thì bóng đập vào cửa sổ, nếu mở, bóng nện vào mặt tôi thì sao." Vừa dứt lời, đầu kia liền truyền đến tiếng cười vui vẻ của Trọng Thế Hoàng, nhanh chóng lan sang cậu, tư thế ngồi rốt cuộc không còn cứng nhắc nữa, thả lỏng tựa vào đầu giường.
Trọng Thế Hoàng nói: "Ra nhìn đi, tôi có thứ này cho cậu."
Ôn Cố lưỡng lự: "Trễ rồi."
"Hay là tôi đến phòng cậu?"
Hai chọn một, Ôn Cố chọn mở cửa sổ, thò đầu nhìn lên trên. Một thứ bay xuống, cậu theo bản năng nghiêng đầu, bóng cao su sượt qua tóc mai bên tai, rơi vào phòng, nẩy lên hai cái rồi lăn vào gầm giường.
Trọng Thế Hoàng ló đầu nhìn xuống, cười với cậu: "Cậu phản ứng nhanh đấy."
Ôn Cố ngẩng đầu nhìn hắn, "Anh cẩn thận chút đi."
"Nếu tôi ngã xuống, cậu có thể đón được tôi không?" Nói xong, hắn cố ý duỗi nửa người trên ra ngoài.
Ôn Cố hết nói nổi nhìn hắn.
Trọng Thế Hoàng biết câu hỏi của mình quá sức ngây thơ, ngượng ngùng hỏi: "Ở quen phòng mới không?"
"Rộng hơn phòng cũ."
"Bảo ở phòng tôi thì không chịu, phòng tôi cũng rộng bằng phòng cậu bây giờ."
Ôn Cố tiếp tục im lặng.
Trọng Thế Hoàng lưu luyến nhìn khuôn mặt cậu, thấy vẻ mặt cậu hơi mất kiên nhẫn, mới nói: "Trời lạnh lắm, cậu ngủ sớm một chút, nhớ đóng chặt cửa sổ."
"Ngủ ngon." Ôn Cố lùi đầu về, lập tức đóng cửa sổ.
Biểu hiện không chút lưu luyến của cậu khiến Trọng Thế Hoàng mất mát. Hắn trở lại phòng, có chút oán giận bấm di động.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!