Chương 19: Đêm tỏ tình 2

Lúc về đến nhà, Trọng Đôn Thiện đã ngủ, chỉ còn quản gia đang chờ trong phòng khách.

Chu Phục Hổ dìu Lưu Hán Tư lên phòng cho khách ở tầng một, Trọng Thế Hoàng sắp xếp cho Ôn Cố ở lầu hai ngay cạnh phòng ngủ của mình. Ban đầu, chỗ đó là phòng mà Trọng Quốc Cường và Lưu Hiểu Linh chuẩn bị cho đứa con thứ hai, nhưng mãi sau này vẫn không mang thai, bèn để trống làm thư phòng nhỏ.

Sau khi hai người qua đời, Trọng Thế Hoàng chưa từng mở lại cánh cửa này. Trong ký ức của hắn, nơi ấy có bóng dáng cao lớn chăm chỉ làm việc cùng một hình bóng dịu dàng sớm chiều làm bạn, là thế giới thuộc về bọn họ. Nhưng trong khoảnh khắc này, hắn bỗng muốn chia sẻ và đi tiếp... với người bên cạnh.

Ôn Cố thấy hắn mở cửa xong thì cẩn thận xem xét bốn phía, nhanh chóng dùng thần thức quét một vòng. "Yên tâm, bên trong không có mai phục."

Khóe miệng Trọng Thế Hoàng co rút, bất đắc dĩ lắc đầu, mở cửa buồng nhỏ trong thư phòng, đích thân giúp cậu trải chăn: "Cậu ngủ trong này đi."

Ôn Cố: "Anh ở đâu?"

"Tôi ở thư phòng bên ngoài xử lý vài chuyện, tối sang phòng bên cạnh ngủ." Trọng Thế Hoàng dừng một lát, cười nói, "Nếu cậu không yên lòng, có thể ngủ chung với tôi."

Nếu ở cách vách thì yên tâm. Ôn Cố rất tin tưởng chính mình: "Tôi yên tâm rồi."

Trọng Thế Hoàng xuống thư phòng lớn dưới lầu mang tài liệu và laptop lên.

Ôn Cố nhắm mắt theo đuôi hắn, thuận tay giúp hắn bê mấy vật nặng.

Nhìn bóng hai người chồng lên nhau dưới ngọn đèn thư phòng, Trọng Thế Hoàng cực kỳ thỏa mãn: "Pha giúp tôi tách cà phê."

"Không biết." Buột miệng thốt lên xong, Ôn Cố mới phát hiện không ổn. Từ lúc nào mà cảnh giác của cậu đối với Trọng Thế Hoàng càng ngày càng thấp vậy, nói chuyện cũng ngày càng tùy tiện, không sợ thân phận bị vạch trần sao?

Trọng Thế Hoàng không nghĩ nhiều. Trẻ con dưới quê không biết pha cà phê cũng bình thường thôi. Nhưng hắn vẫn muốn tự tay cậu pha, liền dạy cậu, bắt đầu từ "Xé gói cà phê hòa tan"...

Ôn Cố bưng cà phê lên, Trọng Thế Hoàng vừa thấy liền nở nụ cười: "Đây là ly uống bia." Còn là cái to nhất.

Ôn Cố: "Vậy cho nhiều." Đỡ tốn công.

Trọng Thế Hoàng nhận cái ly, nhấp một ngụm. Ừm, nước cà phê nhạt thếch, nhưng do người trong lòng pha, nên dù nhạt vẫn có hương vị riêng. "Cũng trễ rồi, cậu tắm rửa rồi ngủ sớm đi."

Tròng mắt Ôn Cố đảo đảo, chưa kịp mở miệng, Trọng Thế Hoàng đã cười cười sâu xa với cậu.

"..."

Không còn cách nào khác, Ôn Cố đành phải về phòng lấy quần áo thay.

Trọng Thế Hoàng dẫn cậu vào nhà tắm trong phòng ngủ của mình, tự mình xả nước, hòa muối tắm, bứt một nắm cánh hoa trong bình hoa thả vào.

Ôn Cố nghi hoặc nhìn hắn.

Trọng đầu Trọng Thế Hoàng không ngừng phác họa hình ảnh mỹ nhân tắm rửa, tay chân cứng ngắc, thúc giục cậu mau vào.

Ôn Cố: "Anh ra ngoài trước đi."

Trọng Thế Hoàng làu bàu: "Đàn ông với nhau cả, tắm chung còn không sao, sợ cái gì." Nói thì nói thế, cuối cùng vẫn không có dũng khí mặt dày mày dạn ở lì.

Ôn Cố không lạ gì với việc tắm bồn, chỉ chưa từng tắm vòi sen, chứ tắm trong sông hay trong thùng cũng là tắm bồn cả. Cậu chà đại mấy cái, rồi mặc áo sơmi hoa với quần đùi đi ra.

Trọng Thế Hoàng vất vả lắm thoát khỏi hình ảnh YY, mới xem được hai chữ, đối tượng YY đã mang một thân thơm ngát trở ra.

Khí chất Ôn Cố rất tốt, mặc quần áo sặc sỡ không lộ vẻ hèn mọn, mà còn mang đến không khí vui tươi.

Trọng Thế Hoàng nhớ lại lần đầu tiên gặp cậu, hắn bị vẻ đẹp trai của cậu khiến cho hơi kinh ngạc, rất hiếm người ăn mặc kiểu ấy mà thần thái vẫn anh bạt, siêu quần xuất chúng đến thế. Chỉ là, bản thân mình khi ấy tuyệt đối sẽ không thừa nhận.

Ôn Cố vào buồng trong, thấy hắn vẫn đang nhìn mình, quay đầu dặn dò: "Ngủ sớm một chút, ngủ ngon."

Trọng Thế Hoàng mỉm cười với cậu, "Đóng cửa lại đi, đèn bên ngoài sáng lắm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!