Chạy xe thẳng vào khu dân cư cũ kỹ, Trọng Thế Hoàng nhìn trái nhìn phải: "Tôi nhìn bên trái cậu nhìn bên phải, tìm tòa nhà số 12."
"Mười hai..." Ôn Cố nhìn chằm chằm ra ngoài cửa xe.
Trọng Thế Hoàng chậm rãi lái xe đi, mới một lát đã lùi lại 3m, dừng lại trừng Ôn Cố.
Ôn Cố hỏi: "Sao thế?"
Trọng Thế Hoàng chỉ bên phải cửa sổ xe, một tấm biển nền xanh chữ trắng ghi số 12 gắn chình ình bên hông nhà.
Ôn Cố không nhạy với số Ả Rập lắm, bấy giờ mới kịp phản ứng: "À đúng rồi, đây là mười hai."
Trọng Thế Hoàng tức giận tháo dây an toàn rồi xuống xe.
Ôn Cố cầm hộp đồ ăn đi theo hắn.
Hai người đi thẳng từ Long Thành tới đây, trên người vẫn mặc bộ đồ ngày hôm qua, tây trang giày da, anh tuấn bất phàm, đồng thời xuất hiện tại tiểu khu khiến rất nhiều người chú ý. Mới đi được hai ba mét, đã có bảy tám ánh mắt nhìn qua. Nhưng trong hai người, một người tập mãi thành quen, một người hồn nhiên không thèm để ý, nghênh ngang bước xuyên qua những ánh mắt tò mò xung quanh đến trước tòa nhà số 12.
Một chàng trai nhỏ gầy mặc áo jacket xám nhạt nhảy khỏi hàng hiên, cười hì hì tiến đến trước mặt Trọng Thế Hoàng: "Trọng tiên sinh?"
Trọng Thế Hoàng hỏi: "Người đâu?"
Chàng trai nhỏ gầy cười đến hiền lành: "Vẫn chưa tìm được."
Trọng Thế Hoàng lạnh mắt đảo qua.
Chàng trai không cười nữa, đau khổ xoa tay: "Nhà ga, bến xe đều có người canh chừng, không chạy xa được đâu."
Trọng Thế Hoàng nói: "Ba mẹ nuôi cậu ta có nhà không?"
Chàng trai ấp úng: "Có thì có..."
Trọng Thế Hoàng lướt qua hắn, sải bước lên lầu, đến trước cửa phòng 201. Cửa chống trộm rỉ sét loang lổ, hắn đè chuông cửa nhưng không có tiếng động.
"Tôi gõ cửa giúp anh nhé?" Chàng trai thấy hắn không phản đối, vươn tay gõ cửa.
Cửa lặng lẽ hé ra một khe nhỏ, một phụ nữ đeo kính lão mặt đầy tang thương đứng trong cửa, cảnh giác nhìn bọn họ: "Các người tìm ai?"
Chàng trai trả lời: "Lão Vương có nhà không? Chúng tôi là đồng nghiệp tại đơn vị cũ, nghe nói lão Vương bị bệnh nên đến thăm hỏi."
Phụ nhân nhìn tay bọn họ, thấy mỗi Ôn Cố mang theo đồ vật, nửa tin nửa ngờ, do dự một lúc vẫn mở cửa.
Khi ánh mắt người phụ nữ đặt vào hộp đồ ăn trong tay mình, Ôn Cố đã sớm hiểu rõ ý tứ trong đó, cực kỳ thức thời đưa cái hộp lên: "Của ít lòng nhiều. Hi vọng lão Vương sớm ngày bình phục!"
Người phụ nữ nói cám ơn, rồi nhận lấy.
Trọng Thế Hoàng: "..."
Thừa dịp người phụ nữ quay người đi vào, hắn bắt lấy tay Ôn Cố, "Tôi bảo cậu cầm, ai bảo cậu tặng người ta."
Ôn Cố nói: "Cầm lâu đau tay."
Đau tay thì không biết ăn à?!
Trọng Thế Hoàng tức đến ê răng: "Như thế cũng không được lấy đồ của tôi đi biếu."
Ôn Cố bảo: "Tay không đi thăm người bệnh không tốt lắm."
Trọng Thế Hoàng thầm nghĩ: ai thèm tới thăm người bệnh!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!