Ôn Cố không rõ tại sao song tu đơn giản vậy mà cứ phải làm cho phức tạp hết cả lên. Nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp trưng, thỉnh kỳ, thân nghênh (1)... Rõ ràng là hai nam nhân, bày vẽ còn phức tạp hơn cả cưới tân nương.
Nhưng Trương Kỳ khăng khăng giữ nguyên, cậu đành phải nghe theo.
Vất vả lắm mới nhịn được đến lúc động phòng hoa chúc, Trương Kỳ lại lấy ra hai chén rượu, lắp bắp nói muốn uống rượu hợp cẩn.
Đã cắn răng nhẫn nhịn đến bây giờ, Ôn Cố không muốn bỏ dở nửa chừng, may mà chuyện này làm một lần là đủ rồi. Cậu bưng chén rượu uống một hơi cạn sạch, ôm người đi về giường.
Trương Kỳ mới vừa còn dịu ngoan như mèo đột nhiên nổi khùng, đẩy cậu ra, lảo đảo chạy đến bên cửa sổ, rút một thanh chủy thủ từ trong ngực, khóc sướt mướt, run rẩy nói với Ôn Cố: "Ngươi là kẻ xấu, ta, ta thà chết cũng không muốn gả cho ngươi."
Ôn Cố cảm thấy y nhất định hiểu lầm chỗ nào rồi, chưa kịp giải thích, Nguyên Anh (2) trong bụng đã nổi trận lôi đình, chân khí nghịch lưu, kinh mạch phồng lên, dấu hiệu nguyên thần sắp thoát ra khỏi các huyệt!
"Ngươi bỏ cái gì vào rượu?"
Trương Kỳ khóc lóc hô to: "Ngươi ỷ có pháp lực cao cường bức bách ta khuất phục, ta không được phép phản kháng sao?"
Ôn Cố với y là hàng xóm trăm năm, biết đầu óc y không tốt lắm, tâm tình càng kích động thì càng ăn nói lung tung, cậu chịu đựng đau đớn, nhẹ nhàng dụ dỗ: "Không nói chuyện này nữa, ngươi hạ Thất Tuyệt Tán Tu Đan trong rượu đúng không?"
Trương Kỳ nói: "Không nên oán ta. Là ngươi gieo gió gặt bão."
Ôn Cố thấy y không phủ nhận, giận dữ nói: "Nếu không muốn thì ngươi cứ việc cự tuyệt, chẳng lẽ ta còn ép cưới bằng được hay sao?"
"Chả lẽ không phải?" Mặt Trương Kỳ đỏ bừng, "Ngươi, rõ ràng ngươi bảo nếu ta không chịu gả thì sẽ phế tu vi của ta, ta khó khăn lắm mới tu hành được, lẽ nào lại trơ mắt chờ chết?"
"Ai nói ta muốn phế tu vi của ngươi?"
"Triệu Minh nói. Hôm ấy trước khi ngươi tới, hắn chạy đến cảnh cáo ta. Bảo rằng nếu ta không nghe theo thì sẽ phải đầu thai làm người. Ta tu hành nhiều năm như vậy, chịu rất nhiều khổ cực, sao ngươi nỡ ra tay độc ác?!"
Y hu hu khóc lên, cứ như Ôn Cố thật sự sẽ phế đi tu vi của y.
Ôn Cố giận đến phát run. Triệu Minh là sư huynh đệ đồng môn với cậu, không biết từ chỗ nào biết được cậu có bí kíp Song Tu Công Pháp, ba lần bốn lượt tới cửa xin mượn, đều bị cậu từ chối khéo. Không ngờ hắn vẫn chưa hết hi vọng, âm thầm ngáng chân cậu trong tối. Cậu biết rõ Triệu Minh lòng dạ hẹp hòi, âm hiểm giả dối, mặc dù hận hắn ngoan độc nhưng cũng không bất ngờ.
Nhưng Trương Kỳ là hàng xóm mấy trăm năm với cậu, cậu thường ngày vẫn quan tâm chiếu cố, thời khắc mấu chốt lại dễ dàng tin người ngoài đến hại cậu, thế mới khiến lòng cậu nguội lạnh.
Người cậu lúc nóng lúc lạnh, ba hồn bảy vía như muốn bay mất, vừa sợ Trương Kỳ liều lĩnh hạ sát thủ, vừa sợ Triệu Minh nhân cơ hội giết người đoạt báu vật, lập tức xuất Đạp Vân Phiên ra, tung mình nhảy lên, bay ra ngoài.
Thất Tuyệt Tán Tu Đan là khắc tinh của tu chân giả, nhẹ thì phế tu vi, nặng thì hồn phi phách tán, chỉ có Xích Kim Sa (cát vàng) của Hồng Sa Cốc mới giảm bớt được phần nào tác dụng. Cậu không dám trì hoãn, dùng tốc độ nhanh nhất bay tới. May mà tu vi cậu thâm hậu, lúc đến Hồng Sa Cốc, ba hồn bảy vía vẫn bị trấn trong cơ thể, chỉ cần dùng cát kịp thời là có thể cứu về một mạng.
Nhưng Triệu Minh trăm phương ngàn kế muốn hại cậu, đời nào cho phép cậu yên thân?
Ôn Cố vừa thu hồi Đạp Vân Phiên thì lọt vào Phong Khởi Lôi Động trận của Triệu Minh.
Trong trận, âm phong ào ào, tia chớp lập lòe, lụa đỏ cuồn cuộn, đất đá bay loạn. Chân Ôn Cố cách mặt đất, thân thể chết lặng, hồn như diều giấy, phách như đang lơ lửng, đã là lằn ranh sinh tử!
Cũng may tâm trí cậu từ đầu tới cuối vẫn giữ vững trấn tĩnh, giờ khắc này ngược lại càng sáng suốt hơn, chốc lát đã đưa ra quyết định, từ ba hồn bảy vía phân ra một hồn một phách làm thế thân, hóa giải dược tính của Thất Tuyệt Tán Tu Đan.
Đây là bí pháp của sư môn, lấy hồn phách làm thế thân, giữ được tính mạng, nhưng từ đó về sau, hết hi vọng phi thăng, đoạt xá* cũng thế!
*đoạt thân thể của người khác
Một tiếng rên rỉ phát ra từ trong trận, theo cương phong chân khí cuồn cuộn như đại dương mênh mông quét ngang khắp Hồng Sa Cốc!
Cây cối nghiêng ngả, dãy núi rung động, đều trông theo gió mà bái phục. Trong khoảnh khắc, gió ngừng sấm nghỉ, trận phá.
Ôn Cố cầm trong tay bảo kiếm tiên gia Mộ Hải Thương Nguyệt ngạo nghễ đứng, tóc đen rối tung, hồng bào rộng mở, mắt như hàn tinh, lạnh lùng liếc về hướng Tây. Chỗ đó cây cỏ rậm rạp, thích hợp ẩn úp.
Triệu Minh nấp giữa lùm cây, cảm nhận được chiến ý cường đại trên người Ôn Cố, suy nghĩ rối rắm, cuối cùng vẫn không dám đối đầu với đệ nhất cao thủ của sư môn, cắn răng xoay người rời đi.
Hắn đi không bao lâu, Ôn Cố phun ra một ngụm máu đen, xuất ra Đạp Vân Phiên, bỏ chạy về hướng Đông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!