Chương 46: (Vô Đề)

Ứng Thần tức giận, vẻ mặt lạnh lẽo chưa từng có. Sắc mặt tái nhợt, ánh mắt dữ tợn cùng với lệ khí quanh người trong bóng đêm như muốn giết người. Cánh tay ôm Văn Vũ cũng cứng như sắt vì dùng lực quá mạnh.

Nhưng Văn Vũ không sợ, giờ phút này cậu rốt cục mới cảm thấy an tâm.

Hành động nhảy khỏi vách đá để dẫn Ứng Thần ra ngoài quả thực rất nguy hiểm, nhưng chỉ có cách này mới có thể khiến Ứng Thần chấm dứt tranh đấu với Vinh Địch. Cho dù biết cái chết kiếp trước của mình là do Vinh Địch gây ra, cậu cũng không hận Vinh Địch.

Cậu càng không hy vọng Ứng Thần tự tay giết lão bạn tốt duy nhất của hắn. Bởi vì, suy cho cùng, nó sẽ trở thành vết thương vĩnh viễn trong lòng Ứng Thần.

Cậu cũng hiểu Ứng Thần lúc này sợ hãi và tức giận như thế nào. Vì thế cậu chủ động vòng tay qua cổ Ứng Thần, cố gắng dỗ dành: "Ứng Thần, cuối cùng anh cũng trở về tìm em rồi. "

Ứng Thần không nói, hơi quay đầu lại, đưa mắt nhìn về phía bác Triệu đang ở phía sau, trong mắt hiện lên tia âm u muốn giết người.

Trong khoảnh khắc Văn Vũ rơi xuống, bác Triệu cấp tốc di chuyển xuống vách núi, chờ đợi cứu Văn Vũ vào giây phút cuối cùng. Quả nhiên bác không cần ra tay Ứng Thần đã chạy tới đón Văn Vũ sắp rơi xuống.

Nhiệm vụ Ứng Thần giao cho bác là bảo vệ Văn Vũ, mà bác lại để cho Văn Vũ cách cái chết gần như vậy.

Bác thậm chí còn tưởng tượng những gì đang chờ đợi chính mình, run như cầy sấy nói: "Chủ nhân"

Văn Vũ vội vàng hôn lên mặt Ứng Thần, nói: "Mặc kệ chuyện bác Triệu đi, đó là điều em phải làm để đưa anh trở lại. "

Ứng Thần ổn định nhịp thở gấp gáp của mình, nói ra câu đầu tiên: "Em có việc, có thể gửi tin nhắn cho anh. Sao em lại làm thế? "

Thanh âm khàn khàn trầm thấp, chịu đựng sự tức giận và nỗi sợ hãi vô tận.

"Em gửi rồi, anh có trả lời đâu!"

Văn Vũ biết tâm trạng của hắn, vì vậy chủ động nói: "Cái vòng tay anh tặng em đổi màu, em lo lắng anh gặp chuyện không may nhưng lại không tìm được mới nghĩ ra cách như vậy đó. Anh tự nhiên biến mất chẳng rõ, anh biết em lo lắng thế nào không? "

Nói xong, cậu cố ý nghiêng đầu không nhìn Ứng Thần, tức giận tủi thân c*n m** d***.

Cánh tay cứng ngắc của Ứng Thần hơi buông lỏng, giọng nói khàn khàn vẫn còn vương lại nỗi sợ hãi mạnh mẽ:"Nếu như vừa rồi anh không chạy tới. "

"Em sẽ."

Văn Vũ thấp giọng nói: "Còn có bác Triệu ở đây, em biết em sẽ không sao "

"Lần sau"

"Sẽ không có lần sau!"

Giọng điệu Văn Vũ kiên định.

Cậu biết những thay đổi cảm xúc của mình có thể khiến Ứng Thần sợ hãi và tức giận, vì thế ra vẻ sa sút nói: "Cảm giác rơi xuống chẳng tốt tí nào, toàn thân đau đớn, lúc nãy thiếu chút nữa là em ngất luôn rồi."

"Ứng Thần, em muốn về nhà."

Giọng cậu trầm xuống, giống như muốn khóc.

Trái tim Ứng Thần đang treo lơ lửng thở ra một hơi thật dài, chẳng qua thần sắc vẫn âm u như trước: "Chờ về nhà, em giải thích chuyện này cho anh."

Văn Vũ: Xem ra cửa ải này không dễ vượt qua.

Cậu còn muốn nói tiếp, hai tay Ứng Thần ôm cậu đột nhiên siết chặt, trong lúc hoảng hốt hoàn cảnh xung quanh nhanh chóng biến ảo, cậu được Ứng Thần ôm bay ra vách núi, trở lại đài quan sát vừa rồi cậu nhảy xuống.

Hạ Mộc thất thần, bị người dưới vách núi đột nhiên xuất hiện làm cho hoảng sợ, thân thể xụi lơ trên hàng rào: "Văn Vũ! Cậu làm tôi sợ chết khiếp. Sao cậu lại làm bậy như vậy, cậu không sao chứ? "

Ứng Thần liếc anh ta một cái, lại rũ mắt nhìn Văn Vũ trong lòng mình đột nhiên hiểu ra gì đó, nghiến răng nghiến lợi nói: "Em là vì Vinh Địch? "

Văn Vũ không hoàn toàn chắc chắn Ứng Thần đi tìm Vinh Địch đánh nhau, cậu thăm dò nói: "Em không tìm thấy anh, nghĩ có phải ở cùng một nơi với Vinh Địch hay không? Cho nên đến hỏi thăm thầy Hạ. Đúng rồi Vinh Địch thì sao? Anh có biết y ở đâu không? "

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!