Chương 32: (Vô Đề)

Lâm An mang tiếng thay cho Văn gia, im lặng chịu hình phạt ngậm miệng không nói, càng không thừa nhận tội trạng kẻ thi hình bắt nó nhận.

Nhưng sự cứng rắn của nó cũng làm cho những kẻ thi hình càng thêm bạo ngược, bọn họ vứt bỏ roi trong tay, lấy một cây than củi đỏ từ trong chậu than, giơ lên trước mặt Lâm An, nhe răng nhe răng cười: "Miệng cứng đúng không, vậy để cho tiểu thiếu gia thử cái này đi."

Nói xong không đợi Lâm An phản ứng lại, cục than nóng bỏng đã trực tiếp đè vào lồng ngực gầy guộc của nó. Sau tiếng gào thét thảm thiết, Lâm An bị trói vào giá hình nằm xụi lơ như một con búp bê vải rách, hoàn toàn ngất xỉu.

Tiếng than xèo xèo cháy trên da thịt người và mùi khét vẫn vang lên trong ngục tối.

"Lâm An, Lâm An".

Đồng tử Văn Vũ giãn ra, thiếu niên lớn lên trong lễ nghi giáo dưỡng chưa bao giờ biết đến sự tàn nhẫn của bản tính con người. Cơn tức giận bị đè nén khiến cậu gầm lên: "Đồ khốn, ngươi làm gì vậy! Ta giết ngươi! Ta giết ngươi!"

Mà trong mắt những người đó, bộ dáng của cậu chỉ là một thiếu niên yếu đuối bất lực la hét, khuôn mặt trắng nõn thanh tú mang theo cừu hận ngập trời đối với bọn họ không sinh ra bất kỳ uy h**p nào. Ngược lại k*ch th*ch một loại ngược đãi khác.

"A, mới phát hiện tiểu thư đồng Văn gia cũng rất rất tuấn tú nha. Để ông đây nhìn một chút. "

Bọn họ đi tới trước cửa nhà lao Văn Vũ, mang theo hơi thở gian tà làm cho người ta buồn nôn: "Bình thường hầu hạ chủ tử ngươi như thế nào? Cũng đến hầu hạ ông đây như thế, ông đây thoải mái, bảo đảm không để cho ngươi chịu khổ chịu tội. "

Nói xong, bọn họ thật sự đi tới mở phòng giam của Văn Vũ.

Thiếu niên quân tử khiêm tốn căn bản không hiểu "hầu hạ" trong miệng những người này là có ý gì, chỉ cảm thấy bọn họ miệng đầy dơ bẩn, không nghe nổi vào tai. Thẳng đến khi bọn họ vươn tay về phía cậu, muốn c** q**n áo của cậu ra, Văn Vũ ghê tởm cơ hồ muốn nôn ra.

"Lăn! Cút ngay!" "

Cậu lạnh giọng hét lên. Cố gắng thoát ra, liều mạng chiến đấu với những tên đàn ông trưởng thành này. Thân thể thiếu niên gầy gò nhưng không hề yếu đuối, mang theo lửa giận thà làm ngọc vỡ quyết tuyệt, thế nhưng cũng làm cho tên đàn ông này không cách nào chống đỡ.

Lâm An hôn mê bị tiếng đánh nhau làm cho thức tỉnh, nhìn thấy thiếu gia yếu đuối cùng mấy tên đàn ông đang đánh nhau, nó tức giận hét lên: "Dừng tay, đừng đụng vào hắn."

Thân thể nó như vậy nhưng vẫn muốn bảo vệ thiếu gia, dùng hết khí lực toàn thân nhào về phía những tên đàn ông kia, liều mạng bóp cổ một người, khàn giọng hét lên: "Các ngươi hướng về phía ta, đừng, đừng động đến hắn! Đừng chạm vào hắn!"

"Thằng chó này, sao còn chưa chết!"

Tên đàn ông bị bóp cổ tức giận, quật ngã Lâm An xuống đất, khiến thân thể của nó vốn đã suy yếu lại thoi thóp hơi tàn.

"Lâm An!"

Văn Vũ điên cuồng xông tới cưỡi trên người người nọ, nắm chặt nắm đấm liều chết mà đấm xuống mặt tên đó.

Cậu nghĩ, hôm nay cậu đại khái sẽ chết ở đây, nhưng cậu muốn kéo những kẻ này chôn cùng mình và Lâm An.

"Làm gì vậy! Dừng lại cho ta! "

Cửa đại lao đột nhiên bị đẩy ra, một toán quan binh cầm kiếm xông vào. Bọn họ nhìn thấy một thiếu niên mặc vải thô đang đánh nha dịch, nhanh chóng rút đao kiếm dí lên người thiếu niên. Thiếu niên bị áp chế, người dẫn đầu ghét bỏ nhìn mặt đất đẫm máu, hỏi: "Lộn xộn thành cái dạng gì! Vị thiếu gia Văn gia kia đâu! "

Người dẫn binh rõ ràng không biết thiếu niên trước mắt là Văn Vũ, phân phó nha dịch: "Mau mang người ra ngoài cho ta. "

Nha dịch bị Văn Vũ đánh cho mặt đầy máu, đứng lên cười nịnh: "Đại nhân, bên trên không phải nói muốn thẩm vấn ư? Sao lại muốn mang đi rồi? "

Quan viên dẫn đầu binh lính không kiên nhẫn giải thích: "Yêu ma ở hạ giới phía nam náo loạn đến mức nước lũ ở Nam Giang bùng nổ, không được yên bình. Bên trên nói yêu ma thích nam sắc, muốn tế cho hắn một vị thiếu niên. Còn phải có xuất thân tốt, bộ dạng tuấn tú. "

"Không phải nói vị đích thiếu gia Văn gia kia tư chất phi phàm sao? Trong triều thương lượng tế hắn cho yêu ma kia."

Mấy người thi hình nhìn hai thiếu niên trên mặt đất sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, luống cuống tay chân, nhất là "Văn gia thiếu gia" đã bị bọn họ đánh cho thân thể không còn da thịt, làm sao đưa đi làm người tế trấn an yêu ma đây.

Một nha dịch tương đối thông minh, nói: "Đại nhân, nơi này dơ bẩn, ngài ra bên ngoài nghỉ ngơi trước, chúng ta lập tức đưa Văn thiếu gia ra cho ngài."

Sau đó, thương lượng một chút, bọn họ bắt Văn Vũ trên mặt đất uy h**p: "Sau này ngươi chính là Thiếu gia Văn gia. Dám nói lung tung một chữ, vị chủ tử nhà ngươi cũng đừng nghĩ được sống, hiểu chưa?! "

Lâm An thay cậu chịu cực hình, cậu lại không chút thương tổn trở về lại làm Văn thiếu gia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!