Chương 12: (Vô Đề)

Văn Vũ quá mức căng thẳng bất an, trong lúc nhất thời không hiểu được ý tứ của Ứng Thần, không biết nên phản ứng thế nào.

Chỉ nghe được câu cuối cùng: Về nhà với tôi.

Lời của Ứng Thần, đối với cậu hiện tại mà nói tương đương với mệnh lệnh không thể từ chối.

Cậu không có lựa chọn, chỉ lạnh lùng nghĩ, Ứng Thần đại khái là muốn tính sổ cậu ở trong lãnh địa của hắn.

Văn Vũ một mình sinh sống ở nhà này, đồ đạc vốn không nhiều lắm.

1.

Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!

2.

Bổn Cung Là Hoàng Hậu

3.

Sủng Bảo Bối Thành Nghiện

4.

Yêu Anh Là Em Sai Sao?

Hơn nữa cậu cũng không coi căn biệt thự đó là nơi mình sẽ sống mãi mãi, cho nên chỉ lấy mấy bộ quần áo và giấy tờ đơn giản vào vali chuẩn bị xuống lầu rời đi.

Khi đi ngang qua phòng khách nhỏ trên tầng hai, cậu nhìn thấy bảng vẽ của mình.

Cùng phong cảnh chưa hoàn thành trên bảng vẽ.

Cậu do dự một chút, tìm một miếng vải để che bảng, che khuất phong cảnh trong bức tranh.

Sau khi xuống lầu, phát hiện Ứng Thần không còn ở trong nhà.

Bên ngoài sân có một chiếc xe màu đen, là chiếc xe mà Ứng Thần đã bước xuống.

Văn Vũ xách vali đi qua.

Mở cửa sau ngồi vào mới phát hiện, Ứng Thần cũng không ở trên xe.

Ngồi ở ghế lái là một cậu bé, trông cũng trẻ gần bằng mình, giống như vừa mới lớn.

Văn Vũ hỏi đối phương: "Ứng Thần đâu? "

Cậu bé chống tay vô lăng, hừ lạnh không quay đầu lại: "Tên chủ nhân, ai cho phép cậu gọi như vậy.

"

Văn Vũ không nhìn thấy biểu cảm của cậu bé, nhưng có thể nghe ra bất mãn cùng khinh miệt trong giọng nói của nó.

Ánh mắt Văn Vũ tối sầm lại, không nói gì.

Cậu bé không nhận được phản ứng, quay đầu hung hăng đạp Văn Vũ: "Cậu là cái gì vậy hả, cũng có thể làm cho chủ nhân vì cậu mà bôn ba khắp nơi.

"

"Còn để cho tôi chăm sóc nhân loại vô dụng như cậu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!