Sau khi nhận được điện thoại, Xương Đông vội vàng xuống lầu.
Cách vài mét thì nhìn thấy Phì Đường hai tay ôm đầu, một túi hành lý đặt bên chân, bộ dạng y hệt tội phạm, ngồi xổm cạnh cửa xe đang mở một nửa. Diệp Lưu Tây dựa vào thân xe, đã đợi đến mức không còn kiên nhẫn nữa.
Phì Đường nhìn thấy Xương Đông, như nhìn thấy người thân, hét khàn cả giọng: "Đông ca, anh mau cho cô ấy biết là em đi cùng với anh, là anh bảo em lục xe cô ấy! Anh nói với cô ấy đi mà!"
Phì Đường vừa gào thét vừa gắng sức nháy mắt với anh .
Mấy ngày trước nhờ quan hệ của Phì Đường để kiểm tra camera giám sát, không nghĩ tới món nợ này nhanh như vậy đã phải trả lại rồi.
Xương Đông dừng lại trước Diệp Lưu Tây chừng vài mét, sau đó gật đầu: "Phải, cậu ta đi cùng tôi."
Cằm Diệp Lưu Tây hơi nâng lên, trong nụ cười mang theo vài phần cố ý tỏ vẻ rất ngạc nhiên: "Tôi còn nghĩ rằng anh là một người thành thật, hóa ra cũng làm ra những chuyện mờ ám cơ đấy... lục được gì rồi?"
Câu cuối cùng là nói với Phì Đường, cô tiện thể đá một cước, Phì Đường ngã nhào xuống đất, cũng không dám kêu đau, tay chân đồng thời bò ra xa một chút, tiếp tục ngồi xổm .
Xương Đông lên tiếng xin lỗi Diệp Lưu Tây: "Xin lỗi, không có ý gì khác, chỉ là muốn kiểm tra rốt cuộc cô là ai, đã làm quá rồi, đảm bảo sau này sẽ không có nữa."
Anh thẳng thắn nhận lỗi thế này, Diệp Lưu Tây trái lại không tiện mượn chuyện để phát hỏa, ngừng một lát rồi cong khóe môi, lại có thể bật cười.
"Không sao, mọi người còn chưa thân quen, cùng làm việc, ban đầu sẽ luôn có va chạm, tôi cũng không phải người so đo như vậy, chẳng qua Xương Đông..."
Cô hàm ý sâu xa, nhấn từng chữ: "Đừng có lần thứ hai nữa đấy, con người tôi đây không có ý thức pháp luật đâu."
Phì Đường đi sau Xương Đông, mới đầu không dám lên tiếng, sau đó đoán chừng Diệp Lưu Tây không nghe thấy nữa, miệng bắt đầu chửi mắng, cướp cái mẹ gì, ông nội nhà mày, đồ rẻ tiền, những lời không sạch sẽ đều mang ra cả.
Sau khi hắn vào đến phòng, nhãn cầu đảo quanh, đánh giá: "Đông ca, em vừa mới tới, phòng anh rộng thế này, chia sẻ sô pha cho em ngủ nhé, em đỡ phải ra ngoài tìm chỗ."
Xương Đông nói: "Vừa mới đến, nhà nghỉ còn chưa tìm lại đi lục lọi xe người ta, chủ yếu và thứ yếu nắm bắt rất rõ ràng đấy."
Giọng điệu không lành, trong lòng Phì Đường giật thót một cái. Tác phong của Xương Đông, Phì Đường đã nghe qua ít nhiều, cái từ "Nanh cát" này, tuyệt đối không phải miêu tả anh ta hòa ái dễ gần.
Đầu óc Phì Đường xoay chuyển cực nhanh, gọt giũa thế nào mới có thể đem lời nói ra được chu toàn.
"Thực ra là thế này, Đông ca, em cũng không giấu anh, Diệp Lưu Tây ấy, trước đây không phải nán lại một đợt ở Tây An sao. Cô ta theo con đường bất chính, "đoạt" hàng của bạn em, hàng cứng."
Bạn bè của Phì Đường đều làm buôn bán đồ cổ, hắn nói là "hàng cứng", chắc chắn giá trị không nhỏ...
"Hàng của bạn em cũng chẳng phải đến bằng con đường quang minh chính đại, không tiện báo cảnh sát. Quẳng một câu, ai giúp hắn tìm về, tiền đi lại sẽ không dưới mười vạn. Nói ra còn phải cảm ơn anh, nếu không phải là anh đi tới chỗ Tề Lưu Hải tìm video, em cũng sẽ không phát hiện ra chuyện này có liên quan tới cô ta."
"Đông ca, anh cũng biết, hai năm nay em làm ăn không tốt, tiệm mở ra cõng theo nợ nần... đừng chặn đường phát tài của anh em được không ?"
Phì Đường trong lòng mừng rỡ, nhưng cũng không biết có câu cuối____
"Nhưng những ngày này, tôi cần cô ta giúp, không muốn thêm phiền toái, cậu tìm hàng cũng được, tìm cô ấy tính sổ cũng được, thời gian gấp gáp , đừng trì hoãn việc của tôi."
Phì Đường vội vàng gật đầu, dừng một lát, thận trọng hỏi: "Đông ca, em biết anh lái xe tới, không phải là anh muốn chạy ra sa mạc đấy chứ? Diệp Lưu Tây... cũng đi à?"
Xương Đông "Ừ " một tiếng.
Tim Phì Đường đập thình thịch: "Có thể dẫn em theo không? Không nhìn chằm chằm vào cô ta, em không yên tâm..."
Xương Đông nói: "Không phải chỉ có nguyên nhân này, đúng không?"
Anh mở rương rối, lấy ra một cái đục, liếc lên hòn đá mài, hai năm nay, đã dưỡng thành thói quen, mỗi tối, không mài khắc chút gì thì không thoải mái.
Phì Đường bị anh hỏi, ngẩn cả người. Có điều đã bị nhìn thấu rồi, cũng giấu không nổi nữa: "Chuyến này đi, ai cũng không muốn uổng công, Đông ca hiểu mà."
Trong xe của Diệp Lưu Tây có thể lục ra kho báu hay không, nói đến cùng vẫn là ẩn số, chặng đường này, đi qua hoặc là khu vực không người, hoặc chính là sa mạc, ___chưa kể đến những thứ di tích thành cổ bị vùi lấp, hơn ngàn năm nay, bao nhiêu đoàn thương khách cưỡi lạc đà bị chôn trong sa mạc bởi bão cát, đồng thời chôn theo còn có những thứ giá trị, một món tùy tiện để đến ngày hôm nay, cũng không phải là con số nhỏ, nếu hắn có thể nhặt được một hai món...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!