Chương 4: (Vô Đề)

Tây Xuất Ngọc Môn – Chương 004

Đăng bởi Tiểu Lục

Edit: Tiểu Lục

Hành lý của Xương Đông rất ít, thu xếp tất cả chỉ gọn ghẽ trong một cái túi nhỏ xách tay, so với cái túi trước kia vẫn còn chỗ trống.

Nhìn thê lương kỳ quái, Tiểu Hà đưa anh đến cửa, nhịn không được nói với theo: "Đông ca, anh nhìn xung quanh xem, còn để quên thứ gì hay không."

Lời này nhắc nhỡ Xương Đông, anh quay lại hậu trường, nê ra cái rương dụng cụ diễn rối bóng.

Trước khi giải tán, gánh rối bóng không lớn không nhỏ ngang dọc khắp hang cùng ngõ hẻm này, toàn bộ đạo cụ bày ra cũng chỉ có hai cái hòm nhỏ, dùng hai đòn gánh gánh đi, chính là cả gia tài.

Xương Đông nói: "Tôi ở một mình thì buồn, lại chẳng có thú vui, rương rối này cứ đưa cho tôi, khi nào không có việc gì làm, tôi có thể khắc da diễn rối giết thời gian."

Cái rương rối không đáng giá bao nhiêu, Tiểu Hà vui mừng đồng ý, hắn tiễn Xương Đông đến đầu ngõ, khách khí nói: "Đông ca, nếu anh muốn trở về, lúc nào cũng được, cứ gọi điện cho em."

Xương Đông nói: "Cảm ơn."

Anh im lặng đi ra đầu phố, một tay mang túi, một tay vác rương, thùng nặng hơn túi, đè xuống đôi vai anh trĩu nặng.

Tiểu Hà thở dài, cảm thấy việc Xương Đông có trở về hay không, tám phần là không tin được.

***

Xương Đông đón xe đến cuối khu phố Bắc Giao, nơi này là khu dân cư đã bị tháo dở của người dân trong thành phố sau khi di dời, do tiền đầu tư không tới, khu phố bị tháo dở giữa chừng phải dừng lại, một nửa chỉ còn đống ngói hoang tàn, một nửa vẫn còn sót lại vài căn nhà, gió cuốn bụi bám, cơ bản không có ai ở.

Anh dựa vào trí nhớ tìm kiếm, dừng bước trước một cánh cửa lớn, lấy chìa khóa mở cánh cửa cuốn tự động, dùng sức đẩy nó lên.

Đám bụi rơi xuống, trong nháy mắt khiến tóc anh bám đầy bụi, ánh sáng mặt trời lướt qua, bụi bay mù mịt.

Trong nhà là một chiếc xe việt dã (4.1).

(4.1) Xe việt dã (hay xe Jeep) là xe chuyên dụng chạy trên địa hình khó đi, như sa mạc, đồi dốc, đất đá ghồ ghề.

Xương Đông đi đến bên cạnh xe, trên kính chiếu hậu ở bên ngoài có ghim một đóa hồng đã bị gió hong khô, cánh hoa tàn úa màu nâu đen, anh đưa tay vò nát, mảnh vụn giòn rơi lả tả trong không khí.

Xe là mấy năm trước Khổng Ương đã đưa cho anh, sau khi đến tay, Xương Đông hầu như phải bỏ ra hơn nửa giá trị chiếc xe để sửa sang lại, sa mạc Gobi không phải là đường nông thôn, cát sẽ làm xe lún sâu, trong cát còn có muối, lốp xe sẽ bị ăn mòn thê thảm không khác gì bị chó gặm.

Sửa lại bộ khung bảo vệ, nâng xe lên cao, thay lốp xe lớn chạy địa hình, thay luôn trục quay điện, sau một loạt thay thế sửa sang, chiếc xe việt dã đẹp trai mạnh mẽ ban đầu biến thành một chiếc xe địa hình nhìn không ra gì, Khổng Ương ngại khó coi, Xương Đông nói thực dụng là được.

Trên đường có rất nhiều xe việt dã hiện đại đẹp mắt, có thể khiến nhiều cô gái mê mệt, nhưng đối với anh, xe là để dùng, gặp nạn có thể cứu mạng. Xe này còn giữ được đến bây giờ cũng nhờ may mắn —— Chuyến đi "Sơn Trà đen" lần đó có xe tài trợ, vì hiệu quả quản cáo, nên không thể lái xe của mình.

Sau khi Khổng Ương chết đi, anh bán sạch gia tài, chỉ để lại chiếc xe này, bởi vì lúc đó, anh cảm thấy có lẽ sẽ có ngày dùng đến nó.

Thân xe bám đầy bụi, Xương Đông theo bản năng phủi phủi, đến thùng xe phía sau, từ từ mở nó ra.

Mùi nhựa quen thuộc xộc thẳng vào mặt, bên trong là một cái bao lớn chứa các túi nhựa PVC màu đen đựng thi thể được cuộn lại gọn gàng, không cần đếm, là 18 cái, còn có một túi chứa đồ lặt vặt, của anh cũng có, của Khổng Ương cũng có.

Xương Đông xê dịch bao đựng túi thi thể sang một bên, bỏ rương rối đèn chếu vào.

Không biết bọn Phì Đường có xem qua đoạn video kia không, vào lúc 4 phút 12 giây, cũng chính là khi anh bị gạch đá ném trúng mặt đỗ đầy máu, anh đã khàn khàn trong cổ họng một câu: "Tôi sẽ tìm cách giúp bọn họ tìm xác."

Không những người nhà của người chết không tin những lời này, mà các nhân viên của các đơn vị cứu hộ đi theo bọn họ cũng đã giải thích rất nhiều lần: "Không tìm thấy thi thể là chuyện bình thường, biết Bành Gia Mộc (4.2) chứ? Vụ mất tích vào năm 1980 đó, đã có 6 cuộc tìm kiếm quy mô lớn, còn dùng đến cả trực thăng, đến bây giờ đã hơn 30 năm, thi thể vẫn còn chưa tìm thấy."

(4.2) Bành Gia Mộc (1925-1980) là một nhà sinh hóa và là nhà thám hiểm nổi tiếng người TQ, ông bị mất tích vào năm 1980 trong một chuyến đi thực địa sa mạc Lop Nor, từ năm 2005-2007 đã có 6 cuộc tìm kiếm quy mô lớn nhưng vẫn chưa tìm thấy thi thể, câu chuyện của ông bắt nguồn cho nhiều truyền thuyết bí ẩn trên sa mạc.

Cất kỹ hành lý, Xương Đông ngồi vào buồng lái, lúc thu dọn bao tay, anh tìm thấy một thỏi chocolate đã quá hạn dùng, hai năm nóng lạnh, tan chảy rồi đông cứng, nó đã không còn hình dạng ban đầu, anh lột bỏ vỏ kẹo, cho nó vào miệng rồi từ từ nhai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!