Tôi vừa kinh ngạc vừa buồn cười với sự trơ trẽn của cô ta.
Không có quần áo mặc? Cô ta đang nói cái gì vậy?
Mặc dù ngoài miệng tôi nói sau khi Vương Thi Ngữ lên đại học sẽ không cho nhãn hàng gửi quần áo nữa, nhưng mỗi lần cô ta từ trường về, phòng thay đồ của tôi thường vơi đi kha khá.
Tôi luôn nhắm mắt cho qua.
Nghĩ con gái lên đại học cần giao tiếp, nên ăn mặc đẹp một chút.
Lấy quần áo của tôi thì cứ lấy.
Kết quả bây giờ cô ta cãi lại, nói mình không có quần áo mặc?
Đến mức này là cùng!
Tôi vừa định vạch trần Vương Thi Ngữ.
Điện thoại reo lên.
Phía trên là một dãy số lạ.
Tôi cau mày nghe máy, giọng nam gào thét suýt làm vỡ màng nhĩ của tôi.
"Tống Ngữ Nịnh! Cô chọc mẹ tôi tức giận vào bệnh viện, còn không mau đến đây trả tiền!?"
"Mạng của ba tôi là do nhà cô gây ra, bây giờ còn muốn bức tử mẹ tôi, cả nhà cô là kẻ g.i.ế. c người!"
5.
Trước khi đến bệnh viện, tôi dặn dò trợ lý, bảo cô ấy mang theo giấy tờ kết thúc hợp đồng tới đây.
Một người như thím Vương tôi nuôi không nổi.
Vì mạng sống của chồng thím Vương, việc nào nên làm nhà tôi cũng đã làm.
Nếu cứ để cho bọn họ bòn rút như vậy.
Cả nhà bọn họ sẽ cảm thấy đây là việc nhà tôi phải làm.
[Bạn đang đọc truyện được chuyển ngữ bởi Thềm Hoa, chúc bạn đọc truyện vui vẻ.]
Tại sao chứ?
Tôi trầm mặt đi vào khoa cấp cứu, liếc mắt một cái đã thấy thím Vương nằm trên giường bệnh quằn quại.
Kêu chỗ này không thoải mái, chỗ kia không thoải mái.
Y tá cầm tờ đơn thanh toán cực dài đưa cho Vương Phát Tân trả tiền, cậu ta ngồi bệt xuống đất ăn vạ không trả.
Nhìn thấy tôi đến, mới đẩy y tá về phía tôi.
"Này! Cô tìm cô ta mà đòi tiền, do cô ta hại nên mẹ tôi vào bệnh viện!"
Vương Phát Tân kế thừa y hệt giọng nói của thím Vương, một tiếng hét đã thu hút ánh mắt của toàn bộ phòng cấp cứu.
Tôi cố nén giận, nhận lấy tờ đơn y tá đưa ra, xem qua, hỏi:
"Có kiểm tra ra bệnh gì không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!