10.
Sau khi trở về, tôi đã xem lại toàn bộ sự việc, cảm thấy có rất nhiều điểm nghi vấn.
Thời Cố có một người vợ đã qua đời cách đây một trăm năm, trái tim của cô ấy bị ai đó lấy đi. Thời Cố mang theo oán khí sống thêm một trăm năm, luôn tìm cách giúp vợ mình tìm lại cơ hội đầu thai.
Sau đó, anh ấy gặp Vương Hoãn, một cô gái có ngoại hình giống tôi. Và rồi anh ấy liều mạng cứu sống Vương Hoãn, thay trái tim của mình cho cô ấy, cuối cùng tôi lại sống lại trong cơ thể của Vương Hoãn.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333
Trái tim bắt đầu đập, vậy chẳng phải tôi là… vợ của Thời Cố sao?
Tôi đã uống canh Mạnh Bà, không còn nhớ gì về quá khứ. Nhưng sao tôi lại cảm thấy như có một tình cảm đặc biệt với Thời Cố thế này.
Người mà chúng tôi đã hẹn ước trăm năm, có phải là Thời Cố không?
Tôi không thể ngồi yên, đột nhiên tôi muốn gặp Thời Cố.
Một nỗi điên cuồng thôi thúc tôi phải gặp anh ấy. Trong lòng có quá nhiều bí ẩn cần anh giải đáp. Nhưng người bình thường làm sao có thể gặp được quỷ sai?
Tôi nghĩ đến cái chết…
Cầm d.a. o mổ, tôi nhắm vào n.g.ự. c mình chuẩn bị định tự đ.â. m vào, nhưng đột nhiên tay tôi buông lỏng, d.a. o "loảng xoảng" rơi xuống đất.
Có điều… không có ai.
Tôi không bỏ cuộc, lại thử lần nữa, kết quả vẫn như cũ.
"Có phải là anh không?" Tôi hét lên với không khí: "Thời Cố, tôi biết là anh, ra đây đi."
Không có ai đáp lại.
Nước mắt tôi lăn dài trên má, tôi lắc đầu dữ dội: "Nếu tôi là vợ anh, tại sao anh phải cứu tôi sống lại như thế? Chúng ta có thể cùng nhau ở dưới âm gian, sống mãi không rời xa nhau… chẳng phải tốt hơn sao?"
Chúng ta không còn trái tim nữa, không thể siêu sinh, chẳng phải là tốt sao.
Thời Cố không xuất hiện.
Tôi không biết vì sao anh ấy không xuất hiện. Nhưng sau ngày đó, tôi không còn nghĩ đến chuyện tự sát nữa.
Thời Cố đã cứu tôi, tôi không muốn anh hao phí trăm năm tâm huyết.
Thân xác này của tôi 19 tuổi, tôi bắt đầu đi học như những bạn đồng lứa.
Trong thời gian đó, có rất nhiều người theo đuổi tôi, nhưng tôi đều không đồng ý.
Bởi vì trong lòng tôi, có một con quỷ.
Tôi sẽ đợi đến khi mình chết, xuống dưới đó đoàn tụ với anh ấy.
Vài năm sau, tôi tốt nghiệp đại học. Tôi cùng bạn bè đi du lịch sau tốt nghiệp, đến bảo tàng thành phố N.
Trong phòng triển lãm có treo một bức tranh, là một bức ảnh thời kỳ Dân Quốc. Bức tranh vẽ một bác sĩ mặc áo choàng trắng, đang chữa trị cho một binh sĩ bị thương trong một cái lều.
"Hoán Hoán, cậu nhìn xem, bác sĩ này thật đẹp trai!" Bạn tôi gọi tôi, chỉ vào bức tranh la lên.
Tôi ngẩng đầu nhìn, tim tôi chợt nghẹn lại.
"Đây là bác sĩ nổi tiếng thời Dân Quốc." Cô hướng dẫn viên đi đến, nói với chúng tôi: "Đây là chuyên gia ngoại khoa tim mạch đầu tiên của đất nước, ông ấy từng học ở nước ngoài rồi trở về để phục vụ đất nước, rất nổi tiếng. Chỉ có điều sau đó…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!