4.
Mấy ngày sau, trên sổ sinh tử của tôi lại có thêm một cái tên.
Vẫn là Vương Hoán. Không phải do y thuật của Thời Cố không giỏi, mà là người này căn bản không muốn sống nữa.
Không có ý chí sống, thần tiên cũng không thể cứu.
Tôi đến bệnh viện từ sớm, đứng trước giường bệnh của Vương Hoán, định chờ đến lúc là lập tức dẫn cô ấy đi.
Hai y tá còn không biết đại hạn của Vương Hoán đã đến, đứng ngoài cửa trò chuyện: "Cô gái giường số 12 đến giờ vẫn chưa tỉnh, chắc là không qua khỏi rồi."
"Chủ yếu là bản thân cô ấy không muốn sống nữa. Cha mẹ đều mất vì cô ấy, một mình sống tiếp chắc cũng không có hy vọng gì."
"Đáng thương nhất là tiền của bác sĩ Thời." Y tá thở dài, hạ thấp giọng: "Phẫu thuật tim một lần tốn bao nhiêu tiền, bác sĩ Thời không chớp mắt đã bỏ ra giúp, còn tự tay làm phẫu thuật. Nếu cô ấy chết, chẳng phải uổng phí hết sao?"
Tai tôi giật giật. Tiền viện phí của Vương Hoán là do Thời Cố trả?
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Vương Hoán rất lâu, vẫn không nghĩ ra lý do gì.
Anh ta đâu phải Bồ Tát, tốn công sức cứu một người sắp c.h.ế. t làm gì?
Nhưng đó không phải việc của tôi.
Tôi nhìn đồng hồ, chỉ còn mười phút.
Trong khi tôi đang vận động gân cốt, chuẩn bị dẫn cô ấy đi, đột nhiên một giọng nói vang lên: "Lập tức chuẩn bị cấp cứu."
Cửa phòng bệnh "rầm" một tiếng bị đẩy ra, Thời Cố mặc áo blouse trắng sải bước xông vào.
Lại phá hỏng chuyện của tôi!
Tôi giơ tay chặn trước mặt: "Người này anh không thể cứu!"
Thời Cố cau mày định tránh tôi, lúc này tôi mới nhận ra, trước mặt anh tôi không phải là người vô hình. Nhưng nghĩ lại cũng đúng, anh có thể chạm vào người tôi, đương nhiên không thể đi xuyên qua tôi.
Còn lại mười phút.
Tôi đã tốn bao công sức, lần này không thể để vụ của Vương Hoán "chạy mất".
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333
Mắt đảo một vòng, tôi trực tiếp ôm chầm lấy Thời Cố.
"Sinh tử do trời định, anh là người bình thường sao có thể ba lần bảy lượt chống lại thiên ý. Hơn nữa ông trời không phải không cho Vương Hoán cơ hội, là cô ấy không biết quý trọng."
"Buông tôi ra."
Còn tám phút, tôi siết chặt tay, tiếp tục thuyết phục:
"Bác sĩ các anh luôn như vậy, lúc nào cũng nghĩ có thể chống lại trời. Ngay cả bản thân Vương Hoán cũng không muốn sống, anh còn hà tất phải…"
Chưa kịp nói hết câu, Thời Cố đột nhiên cúi đầu… hôn lên môi tôi. Động tác quá đột ngột, tôi thậm chí hoàn toàn quên mất việc tránh ra.
Nụ hôn quá nhanh, nhanh đến mức tôi không kịp phản ứng.
Trong khoảnh khắc sững sờ, tay tôi lỏng ra, Thời Cố sải bước tiến vào phòng cấp cứu.
Bên tai tôi vang lên một câu nói: "Người tôi muốn cứu, dù phải xông vào điện Diêm Vương, tôi cũng phải mang cô ấy về."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!