Chương 8: (Vô Đề)

22

Ta giả vờ bị nha hoàn của cô ta ngáng chân, nhưng lại hung hăng đạp vào bắp chân của nha hoàn đó.

Thân thể đã mất thăng bằng, ta vươn tay ra cố gắng vùng vẫy.

Một phát kéo theo ba bốn cô nương xuống nước, Giang Uyển Như cũng ở trong đó.

"Ùm!"

"Ùm!"

Tiếng động lớn khi rơi xuống nước vang lên.

Lúc này, huyện lệnh đang dẫn theo một đám tú tài đi về phía bờ hồ.

Trước khi rơi xuống nước, ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang nhanh chóng chạy về phía bờ hồ.

Ngoại hình bình thường, dáng người thấp bé.

Chính là phu quân kiếp trước của ta, biểu đệ của Giang Uyển Như, Dương Thần Diệu.

Trẻ con lớn lên ở Giang Nam, phần lớn đều biết bơi.

Dương Thần Diệu hiển nhiên không ngờ có nhiều cô nương rơi xuống nước như vậy.

Hắn nhảy xuống nước, nửa người nổi lên, vẻ mặt có chút hoang mang.

Có mấy cô nương không biết bơi, đang liều mạng vùng vẫy, nước b.ắ. n tung tóe không nhìn rõ mặt.

Hắn cắn răng bơi về phía chúng ta.

Vừa bơi đến bên cạnh ta, đã bị ta đ.ấ. m một cú vào mũi.

Ta giả vờ không biết bơi, vừa đ.ấ. m vừa đá Dương Thần Diệu.

"Cứu mạng!

"Mau cứu ta!

"Đang đánh hăng say thì lại có thêm mấy bóng người rơi xuống nước. Lục Uyên lau nước trên mặt, ló đầu lên khỏi mặt nước, thấy ta nháy mắt ra hiệu thì hiểu ngay. 23 Ta giao Dương Thần Diệu cho hắn, giả vờ vùng vẫy trôi về phía Giang Uyển Như. Đấm mạnh một cú vào bụng Giang Uyển Như, ta bắt đầu giở trò cũ. Cuối cùng là Lục Uyên cứng rắn kéo ta lên bờ. Dương Thần Diệu và Giang Uyển Như đều được nha hoàn trong nhà vớt lên. Hai người uống đầy một bụng nước, đã sớm hôn mê bất tỉnh."Sao ngươi lại giơ chân ra ngáng ta té xuống nước? Ta rốt cuộc đã đắc tội gì với ngươi?! Ngáng ta thì thôi đi, còn kéo theo bao nhiêu người khác nữa, ngươi rốt cuộc có dụng ý gì?!"

Hiện trường náo loạn thành một đoàn.

Lục Uyên mặc bộ y phục thư đồng ướt sũng đứng sau lưng ca ca, nhịn không được nhướng mày với ta một cái.

Mấy chiêu đánh nhau này đều là do Lục Uyên dạy ta cả. Hắn nói ta sức lực yếu, đánh nhau phải dùng mưu mẹo. Cào nách, đá hạ bộ, đánh vào mũi, đ.â. m vào cổ họng... Chiêu trò nào của đám ăn mày hắn cũng dạy ta hết, vừa rồi ta đều dùng lên người Giang Uyển Như và đám nha hoàn của ả rồi.

Ca ca ta mặt mày đầy vẻ bi phẫn:

"Đại nhân, xin đại nhân làm chủ, điều tra rõ ràng xem rốt cuộc là kẻ nào muốn hãm hại muội muội của ta!"

Nha hoàn của Giang Uyển Như bị ta đá một cái thật mạnh, bây giờ bắp chân vẫn còn sưng đỏ. Ả ta không ngừng kêu khóc nói mình chỉ là vô tình vấp phải ta thôi.

Mọi người xung quanh sắc mặt khác nhau.

Nha hoàn của nhà giàu có, đi đứng nằm ngồi đều được huấn luyện nghiêm khắc. Hơn nữa nhìn vị trí sưng đỏ trên chân nha hoàn kia, rõ ràng là ả ta đã cố tình giơ chân lên cao, đi đường bình thường không thể nào đá trúng chỗ đó được.

Mọi người đều có suy nghĩ riêng, nhất thời bầu không khí có chút kỳ quái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!