16
Giang Uyển Như đỏ mặt đứng dậy.
Chưa đợi nàng ta mở miệng, ta đã tháo khăn trùm đầu, mái tóc đen như thác nước đổ xuống:
"Giang tiểu thư không cần khách sáo, nhưng ta là Tống Thanh, không phải Tống Ngôn, cô nhận nhầm người rồi!"
Những người đứng xem xung quanh lập tức ồn ào lên:
"Ôi chao, vốn tưởng là anh hùng cứu mỹ nhân, không ngờ là mỹ nhân cứu xấu nữ."
"Bình thường nhìn Giang Vô Diêm chỉ thấy hơi khó coi, không ngờ so với Tống cô nương, trời ơi, đúng là một trời một vực!
"Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!"Một bên là Bồ Tát, một bên là ác quỷ, chắc chắn Nữ Oa nương nương nặn Giang Vô Diêm là lúc nhắm mắt nặn rồi."
Giang gia giàu có nhưng bất nhân, hoành hành bá đạo, người chán ghét Giang gia rất nhiều.
Bởi vậy mỗi lần Giang Uyển Như xuất hiện, rất nhiều người đều nói những lời rất khó nghe.
Dù sao thì pháp luật không trách tội đám đông, chen chúc trong đám người nói vài câu cho hả giận, Giang gia cũng không thể làm gì.
Còn vì muốn ăn vạ, Giang Uyển Như còn cố ý tháo khăn che mặt xuống.
Bị mọi người vây xem, Giang Uyển Như khóc lóc chạy ra khỏi đám đông, ta bĩu môi đứng thẳng người dậy.
Vừa rồi ngã như vậy, chắc cánh tay đã tím bầm rồi.
Nhưng nghĩ đến đây ta lại vui vẻ.
May mà người bị thương không phải ca ca, sẽ không ảnh hưởng đến việc huynh ấy đọc sách viết chữ.
Ca ca ta hồn bay phách lạc nhảy xuống xe, túm lấy tai ta lôi về nhà.
"Tống Thanh! Quỳ xuống!
"Huynh ấy lôi ta đến trước linh vị của cha, còn đuổi mẫu thân đang vội vàng chạy đến ra ngoài. Ta không phục muốn cãi lại. Vừa ngẩng đầu lên, liền thấy ca ca nước mắt lưng tròng. Huynh ấy đỏ hoe mắt, giọng nói nghẹn ngào, há miệng mấy lần mới phát ra tiếng. 17"Tống Thanh, ngày đó trước linh vị của cha, muội còn nhớ lời ca ca đã nói không?"
"Ca ca đã nói, ca ca sẽ chăm sóc tốt cho muội và mẫu thân, để hai người đều có cuộc sống tốt."
"Muội là nữ tử, xe ngựa chạy nhanh như vậy, sao muội dám làm thế! Muội...
"Ca ca không nói tiếp được nữa, che mặt ngồi xổm xuống khóc, vừa yên lặng vừa kiềm nén, Nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của chàng, lòng ta chua xót, nước mắt tuôn rơi."Ca ca, Giang Uyển Như thích huynh, cô ta muốn gả cho huynh, cho nên mới hết lần này đến lần khác bày mưu tính kế hãm hại huynh."
"Cô ta biết huynh không thích cô ta, cho nên sẽ nghĩ cách khiến huynh không thể tham gia khoa cử, khiến nhà chúng ta không còn đường lui.
"Nước mắt của ca ca khiến ta đau lòng. Ta muốn bảo vệ huynh ấy, nhưng lại chưa từng nghĩ đến việc kỳ thực huynh ấy lại không muốn sự hy sinh và bảo vệ của ta. Ta nên tin tưởng ca ca, tin tưởng huynh muội chúng ta có thể cùng nhau vượt qua khó khăn. Ca ca không hỏi ta tại sao lại biết tất cả những chuyện này mà chỉ lau nước mắt đứng dậy. Trong mắt là sự căm hận và chán ghét ngút trời."A Thanh, kiếp trước, muội sống rất khổ sở phải không?
"Ta kinh ngạc nhìn ca ca. Huynh ấy cười khổ một tiếng:"Lục Uyên nói là muội chủ động tìm hắn, nhờ hắn bảo vệ ca ca."
"Chiều hôm đó tỉnh dậy, muội giống như biến thành một người khác, không còn ngoan ngoãn nghe lời như trước nữa."
"Chuyện này là lỗi của ca ca, đã không tin tưởng muội ngay từ đầu."
"Chuyện trọng sinh quá mức kỳ lạ, ngoại trừ ca ca, muội không được nói với bất kỳ ai khác."
Ta và ca ca kể lại chi tiết những chuyện của kiếp trước.
Khi nghe nói ta và mẫu thân đều bị Giang Uyển Như hại chết, ca ca nhắm chặt mắt lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!