28:
Lục Uyên nói ta đã có nền tảng thể lực nhất định, có thể học võ công với hắn rồi.
"Nào, đứng tấn cho vững. Bắt lấy bà nội* nó! Đá vào hạ bộ nó!
"( bà nội = sữa == n.g.ự. c kkkk) Ta nghiêm túc đứng tấn, vẻ mặt nghiêm nghị:"Bắt lấy bà nội nó! Khoan đã, đánh nhau sao lại đánh bà nội người ta? Người già vô tội.
"Lục Uyên bỗng nhiên đỏ mặt, khẽ đánh vào miệng mình một cái. Ta cũng chợt hiểu ra, mặt mày đỏ bừng. Lục Uyên cười ngượng nghịu, làn da rám nắng dưới ánh mặt trời tỏa ra vẻ khỏe khoắn. Ta ngẩng đầu híp mắt nhìn hắn một lúc lâu:"Lục Uyên, năm nay ngươi 13 tuổi rồi nhỉ, đã nghĩ đến chuyện tương lai chưa?"
Lục Uyên lập tức thu lại nụ cười:
"Ta 14 tuổi rồi!
"Đó là trọng điểm sao? Ta không hiểu nổi cơn giận vô cớ của hắn. Lục Uyên đá đá viên đá bên chân:"Sau này, sau này cô có ở lại Nam Thành không?"
Ta ngồi xổm xuống tiếp tục đứng tấn:
"Ca ca ta chắc chắn sẽ thi đậu tiến sĩ! Đến lúc đó ta và nương sẽ chuyển đến kinh thành sống."
"Vậy.. vậy cô không lấy chồng nữa sao?
"Lục Uyên buột miệng nói ra. Ta cười đứng dậy, vỗ vỗ đầu hắn:"Nhóc con ngươi hiểu gì về chuyện lấy chồng hay không, mau dạy ta luyện võ đi!"
Lục Uyên tức giận, mắt sáng rực như sói con, hung dữ nhìn ta:
"Hôm nay đánh 30 lần vào mộc nhân trang cho ta!"
29:
Cuộc sống dường như lại trở về yên bình. Nhưng trong lòng ta luôn có chút bất an. Sự yên bình này giống như sự tĩnh lặng trước cơn bão, Giang Uyển Như nhất định đang âm mưu điều gì đó.
Nhưng sự việc lại nằm ngoài dự đoán của ta, Giang Uyển Như vậy mà không làm gì cả. Còn ca ca, rất nhanh đã đến kỳ thi Hương.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Lúc huynh ấy bình an vô sự bước ra khỏi trường thi, ta vừa đi vừa không nhịn được nhìn xung quanh. Kỳ lạ quá, tại sao Giang Uyển Như lại dễ dàng để ca ca đi thi như vậy?
Lần này thi đậu, ca ca sẽ là cử nhân.
Cử nhân, đó là có thân phận quan rồi, cử nhân 16 tuổi tuyệt đối là người mà Giang Uyển Như không với tới được.
Bất kể ta có lo lắng bất an thế nào, Giang Uyển Như cũng giống như bốc hơi khỏi thế gian, hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của chúng ta.
Ca ca vẫn thi đậu thủ khoa, đỗ Giải nguyên.
Cả nhà chúng ta, sắp chuyển đến kinh thành rồi.
Ngày ngồi xe ngựa ra khỏi thành, ta vén rèm cửa nhìn ra ngoài, phát hiện có một bóng người cứ đi theo phía sau chúng ta từ xa.
Nhìn dáng người hình như là Lục Uyên, hắn chạy theo xe ngựa một đoạn, dần dần biến thành một chấm đen nhỏ xíu ở phía xa, rồi nhanh chóng biến mất không thấy đâu nữa.
"Hừ, tên nhóc thối tha này."
Ca ca hừ lạnh một tiếng, kéo ta vào trong xe ngựa.
"Đừng nhìn nữa, bên ngoài gió to, cẩn thận bị cảm lạnh."
30:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!