Chương 26: Bán diện trang (4)

Editor: Diệp Hạ

"Tôi muốn uống nước."

Tạ Quan Sư quen cửa quen nẻo mà trở lại nhà Tạ Tiểu Phi, bởi vì nhiệm vụ đã có tiến triển nên y ngủ một đêm rất ngon.

Ngày thứ hai vác cặp đến trường, nhưng chỗ của Chung Tri lại trống rỗng. Thẳng đến khi tiếng chuông vào học vang lên, Chung Tri cũng không tới, mà bạn học cùng giáo viên chung quanh dường như không hề để ý, thậm chí không có ai hỏi một câu. Mỗi lớp đều có một người ngoài lề, mà ở lớp học này, Chung Tri chính là người ngoài lề trong suốt.

Tối hôm qua Chung Tri có bị thương, tuy rằng không quá nặng nhưng có lẽ bây giờ rất đau. Tạ Quan Sư không có tâm tư ngồi học nữa, móc di động ra nhìn nhìn, muốn gọi điện thoại qua, nhưng lại nhớ thiếu niên Chung Tri này khẳng định là không có điện thoại.

Con người ta một khi sinh bệnh sẽ trở nên yếu ớt. Tạ Quan Sư biết lúc này chính là thời cơ công lược tuyệt vời, vì thế hạ quyết tâm, chờ đến thời gian nghỉ trưa liền trốn học đi đến nhà Chung Tri.

Nhưng còn chưa đợi đến tan học đã nghênh đón một nhân vật chủ tuyến trong cốt truyện, Trác Nhất Thần.

Tiết ba là dạy tập trung, cả năm lớp những ai tự chọn môn hội hoạ sẽ tập trung tại một giảng đường. Tạ Tiểu Phi và Trác Nhất Thần không học cùng lớp, một tuần chỉ có thể gặp nhau ở tiết này.

Mà từ lần trước Tạ Tiểu Phi bị Trác Nhất Thần vả mặt, một ít tiểu đệ vây quanh Tạ Tiểu Phi liền nhìn Trác Nhất Thần không vừa mắt.

Đương nhiên, cũng có thể là vốn đã nhìn Trác Nhất Thần không vừa mắt, chẳng qua lấy Tạ Tiểu Phi làm cớ mà thôi. Dù sao thì mấy tên dáng người cao gầy, diện mạo anh tuấn, biết chơi bóng rổ, thành tích ưu tú như Trác Nhất Thần rất được nữ sinh toàn trường hoan nghênh, tự nhiên sẽ làm không ít nam sinh ghen ghét.

Vì thế, bên Tạ Quan Sư đang ngồi vẽ nguệch ngoạc để giao xong thì trốn học, bên kia mấy đàn em đã tự tiện vây quanh Trác Nhất Thần. Trác Nhất Thần ngồi ở hàng phía sau, chung quanh tất cả đều là người của Tạ Tiểu Phi, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm hắn.

"Các cậu muốn làm gì?" Trác Nhất Thần buông bút vẽ trong tay, không chút để ý nhìn mấy người chung quanh.

Cầm đầu chính là tên tứ chi phát triển ngày hôm qua tới giúp Tạ Quan Sư, tên là Triệu Chi Minh. Hắn ôm cánh tay, lưng hùm vai gấu ngồi ở một bên, rất khó chịu mà trừng mắt nhìn Trác Nhất Thần: "Có hứng thú với lớp năng khiếu này như vậy à, bơi lội đàn violon cái gì mày cũng có thể đăng ký, vì sao lại cố tình muốn đăng ký chung một lớp với Tiểu Phi ca?"

Nghĩ sao cũng cảm thấy tên này đang cố ý khiêu khích.

Trác Nhất Thần cũng ngậm muỗng vàng từ khi sinh ra, chẳng qua bởi vì nguyên nhân nào đó mà phải che giấu thân phận thật sự của mình. Nhưng trong xương cốt hắn vẫn có ngạo khí, không muốn làm bạn với những người này, nghe vậy hắn lập tức phì cười: "Tiểu Phi ca của mấy cậu vào đây là tôi không thể vào sao? Cái lớp này cũng do nhà Tạ Tiểu Phi quyên tặng à?"

"Nếu lần trước đã nháo thành như vậy với Tiểu Phi ca, về sau mày nhìn thấy anh ấy nên đi đường vòng mới đúng! Mày còn cố ý tiến tới, này không phải khiêu khích thì là cái gì?" Triệu Chi Minh cả giận nói.

Trác Nhất Thần thấy mấy nữ sinh bên cạnh nhìn qua, nhíu mày nói: "Các cậu cũng quá độc đoán rồi đó! Thiên phú hội hoạ của tôi cũng không kém Tạ Tiểu Phi bao nhiêu, dựa vào cái gì mà không thể tới lớp năng khiếu?"

"A, mày có thể so sánh với Tiểu Phi ca? Ai cũng biết mẹ Tiểu Phi ca là hoạ sĩ nổi danh, anh ấy cũng đã giành được giải thưởng lớn trong nước." Triệu Chi Minh khinh miệt nói.

Trác Nhất Thần nheo mắt nhìn Tạ Tiểu Phi hàng phía trước, cảm thấy hơi hứng thú, hỏi: "Hửm? Giải thưởng gì?"

"Nói mày cũng không biết." Triệu Chi Minh đắc ý dào dạt, theo bản năng nhìn tranh Trác Nhất Thần vẽ. Không xem thì thôi, vừa thấy lập tức kinh ngạc. Vẽ như này cũng quá...... tốt rồi! Tuy rằng hắn không có tế bào nghệ thuật gì, nhưng cũng biết bức tranh này rất không tồi, đường nét sinh động như thật, sống động trên giấy.

Mà trình độ của Tạ Tiểu Phi...... Hắn cũng đã thấy qua, đích xác cũng rất tuyệt, nhưng mà so sánh với cái này lại có vẻ kém hơn một bậc. Nhưng cũng không nhất định, dù sao thì hắn cũng không có khiếu thẩm mỹ......

Nhưng mà, vì sao cái tên Trác Nhất Thần này không chỉ có đẹp trai, chơi bóng rổ giỏi, ngay cả vẽ tranh cũng tốt như vậy?

Triệu Chi Minh ghen ghét, cũng phát hiện mình vừa nói ngoa, lập tức hơi chột dạ. Hắn thật sự không thể biết Tạ Tiểu Phi hay Trác Nhất Thần vẽ đẹp hơn.

Thấy hắn có phản ứng này, nữ sinh bên cạnh Trác Nhất Thần cười nhạo nói: "Như thế nào, sợ à? Có phải sau khi nhìn thấy bài vẽ của người ta, cậu lại cảm thấy 'Tạ Tiểu Phi giành được giải thưởng lớn trong nước' cũng chỉ có nhiêu đó?"

Triệu Chi Minh vốn dĩ đang chột dạ, vừa nghe thấy lời này lập tức nổi giận. Hắn lăn lộn ở trung học A hai năm rưỡi, có từng gặp qua người kiêu ngạo như vậy bao giờ đâu, giờ mà không giáo huấn một chút, về sau chẳng phải là muốn bay lên trời luôn sao? Huống chi lần trước cái tên Trác Nhất Thần này còn đoạt vị trí tiền đạo trong đội bóng rổ của hắn, đã sớm làm hắn ghi tạc trong lòng.

Thừa dịp tan học, hắn đứng lên vọt tới trước mặt Tạ Quan Sư, nổi giận đùng đùng tìm người chống lưng: "Tiểu Phi ca, anh nhớ tên Trác Nhất Thần đoạt cơ hội phát biểu của anh lần trước không, hắn cư nhiên ở cùng lớp năng khiếu với anh!"

"Trác Nhất Thần?"

Triệu Chi Minh vội vàng nói: "Đúng vậy, chính là hắn, này quả thực là khiêu khích mà, lần này thế nào chúng ta cũng phải giáo huấn hắn một chút!"

Tạ Quan Sư chau mày, còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe 502 nhắc nhở trong đầu: [Anh Tạ, không phải cậu muốn tích cóp một vạn tích phân sao, vả mặt thế giới này liền có thể, giờ cơ hội đã tới.]

Mỗi một thế giới thay nguyên chủ vả mặt sẽ có tích phân nhất định. Đối tượng vả mặt thế giới trước là ba Hạ và Hạ Nhược Phong, mà thế giới này chính là Trác Nhất Thần. Tuy rằng từ nào đó góc độ nào đó mà nói, Trác Nhất Thần là vai chính, cũng là nhân vật chính diện, mà Tạ Tiểu Phi mới là vai ác pháo hôi, nhân vật phản diện. Nhưng nếu giờ Tạ Quan Sư đã là Tạ Tiểu Phi, cũng cần phải dựa theo góc độ của mình mà cân nhắc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!