Chương 17: Mỹ nhân ngư (17)

Editor: Diệp Hạ

Đau lòng (5)

Phùng Bắc suốt đêm không về, ngày hôm sau cũng vẫn không trở về. Khi hắn biết được chân tướng, tựa như bị tát một cái thật mạnh, đau đến máu tươi đầm đìa, lần đầu tiên trong cuộc đời không biết nên làm sao.

Toàn bộ thành thị mưa to tầm tã, Phùng Bắc lái xe ngừng dưới chung cư, hai mắt hắn bị đau xót che kín, chỉ ngồi như vậy nhìn lên ánh đèn trên lầu, sáng rồi dập tắt.

Hắn không biết nên làm sao bây giờ.

Khi hắn biết được hết thảy chân tướng, lúc phát điên muốn bồi thường cho người kia, thì người kia cũng đã quên hết tất cả. Không nhớ chuyện đã cứu hắn trong sóng thần, cũng không nhớ mười năm yêu thích cùng theo đuổi. Tất cả những ký ức tình cảm bị chà lau chỉ còn một mảnh trống rỗng.

Mặc dù hắn vô cùng muốn nói cho người kia biết tâm tình của mình bây giờ —— nhưng người kia đã không còn muốn nghe.

Bởi vì hắn biết quá muộn, đến quá trễ.

Rốt cuộc hắn cũng như người kia mong muốn, thật lòng thích y, nhưng y đã không nhớ hắn. Hắn nói có thể làm lại từ đầu, nhưng y đã không muốn làm lại từ đầu cùng hắn.

Chuyện này làm nội tâm Phùng Bắc cảm thấy sợ hãi ——

Nếu tình yêu điên cuồng của Hạ Quan Vân chỉ có một lần trong đời?

Mà một lần cơ hội kia đã bị hắn bỏ lỡ, sẽ không còn lần thứ hai?

Hắn sợ hãi, thậm chí không dám đi lên lầu.

Hắn điên cuồng sợ hãi bị mất đi.

Hiện giờ, Phùng Bắc rốt cuộc đã cảm nhận được mấy năm Hạ Quan Vân tuyệt vọng, trằn trọc không thể đi vào giấc ngủ, dù có hút thuốc nhiều như thế nào cũng không thể mang đi tuyệt vọng.

Mà cùng lúc đó, trong gian phòng chỉ còn lại một mình Tạ Quan Sư, y vượt qua kỳ nghỉ hiếm có một mình, nằm ở trên giường chơi game, xem phim lướt tin tức.

Tạ Quan Sư: [Tin tức của thế giới này thật nhàm chán.]

502 vui vẻ nhìn bộ phim thần tượng cứng nhắc trên máy tính, nói: [Đó là bởi vì cậu xuyên qua quá nhiều thế giới, đã xem qua quá nhiều tin tức, tự nhiên mất đi cảm giác mới mẻ.]

Tạ Quan Sư: [Mở cửa hàng không gian ra.]

502: [(⊙o⊙) Anh Tạ muốn làm gì sao? Lần trước sử dụng cái che chắn cảm giác đau đã tốn khá nhiều tích phân.]

Tạ Quan Sư: [Keo kiệt, nhìn xem một chút cũng không được sao?]

502: [= = Thật ra giờ cậu đã có 8000 tích phân, chỉ cần chờ đến khi Hạ Nhược Phong nhận được phán quyết cuối cùng, ba Hạ hoàn toàn hết hy vọng, đến lúc đó một vạn tích phân chắc chắn nằm trong lòng bàn tay.]

Tạ Quan Sư nhịn không được cười rộ lên: [Nghe thật thích.]

Y hết sức chuyên chú dạo một vòng cửa hàng.

Nhưng không yên ổn được mấy ngày, Tạ Quan Sư lại có nhiệm vụ.

Hôm nay, y ở nhà một mình, bên ngoài vẫn có vài bảo tiêu cùng trợ lý nghiêm túc canh giữ. Sau khi Phùng Bắc phát hiện chân tướng sóng thần năm đó liền biến mất, nhưng cũng kêu trợ lý đưa tới một chiếc điện thoại, trong đó chỉ có số điện thoại của hắn.

Như là hy vọng Tạ Quan Sư sẽ gọi điện thoại cho hắn, nhưng sao Tạ Quan Sư có thể gọi ——

Tuyệt đối không gọi!

Giờ rốt cuộc Phùng Bắc có bao nhiêu bất ổn, tạm thời không đề cập tới.

Tóm lại, Tạ Quan Sư có điện thoại, tuy rằng vẫn bị hạn chế tự do ra vào, nhưng giờ đã có thể gọi cho mẹ Hạ. Cũng coi như là Phùng Bắc cố ý cho y bớt buồn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!