"Vì sao không đốt?" Bạch Nhất Trần đã đốt gần hết, chỉ để lại mấy bức đặt bên cạnh chờ đến lượt. Anh cũng không đợi Thời Diệc Nam trả lời vấn đề của mình mà khẽ nhếch môi mở miệng nói, "Dù sao trong tranh... cũng chẳng phải anh."
Bạch Nhất Trần cầm bức tranh trong tay, cười tự giễu: "Thế mà em còn tặng anh đống tranh này... làm quà sinh nhật."
"Là anh, trong bức tranh này chính là anh." Thời Diệc Nam nắm chặt tay anh, "Những bức tranh em tặng anh anh thích hết."
Bạch Nhất Trần hỏi hắn: "Cho dù người trong tranh không phải anh, anh cũng không để ý sao?"
"Không để ý." Thời Diệc Nam đáp, "Anh biết người em muốn vẽ là anh."
Bạch Nhất Trần hơi giật mình, rũ mắt chậm rãi hỏi: "Anh... phát hiện từ khi nào?"
Lúc này Thời Diệc Nam không dám giấu giếm anh nữa, hắn kể lại toàn bộ sự thật từ đầu đến cuối: "Đã biết được một thời gian rồi. Anh theo dõi em, biết em đi khám bác sĩ ở phòng tư vấn tâm lý Hạ Thiên, cũng biết... em không hoàn toàn nhận ra anh."
"Không hoàn toàn nhận ra?" Bạch Nhất Trần cảm thấy cái từ này của Thời Diệc Nam thật sự rất ôn hòa, nhưng sự thật đúng là như vậy, anh vốn không nhận ra Thời Diệc Nam.
"Em còn nhớ, có một hôm em đi ra từ phòng khám tâm lý, gặp một người mặc đồ chơi bóng chày màu xám không?" Thời Diệc Nam nói cho anh biết, "Người kia... chính là anh."
"Ừ, em nhớ rõ, anh còn nói chuyện với em." Bạch Nhất Trần run lên một cái, nụ cười bên môi càng trở nên chua xót, "Lúc ấy em còn đang nghĩ, người này giống anh hồi trẻ như đúc, không ngờ... người nọ chính là anh."
Thời Diệc Nam lắng nghe thanh âm mềm nhẹ của Bạch Nhất Trần, cũng có chút nghẹn ngào. Hắn nắm tay anh thật chặt, bảo anh rằng: "Không sao, nếu em thích dáng vẻ đó của anh, anh có thể mặc như thế hàng ngày, bao lâu cũng được..."
"Em thích anh với bộ dáng đó..." Bạch Nhất Trần khẽ lẩm bẩm những lời này, tựa như một lời thức tỉnh người trong mộng. Anh cười, "Hóa ra em đã không yêu anh nữa ư? Em yêu chính là anh trong trí nhớ, hồi còn trẻ tuổi."
Nói đoạn, bức tranh trong tay Bạch Nhất Trầm chầm chậm rơi xuống, rơi mở trên mặt đất, trong tranh đúng là Thời Diệc Nam —— một Thời Diệc Nam trẻ trung mặc áo sơ mi trắng.
"Thời Diệc Nam." Từ khi tái hợp tới nay, đây là lần đầu tiên Bạch Nhất Trần gọi cả họ tên Thời Diệc Nam trước mặt hắn.
Mà Thời Diệc Nam nghe xong thì cả người bỗng run lên. Hắn chỉ hận bây giờ mình không thể nghe thấy gì, như vậy sẽ không nghe được những câu kế tiếp của Bạch Nhất Trần.
Bạch Nhất Trần nói: "Chúng ta chia tay đi."
Thời Diệc Nam cứng đờ tại đó, vẫn giữ tư thế quỳ một chân. Trên bàn tay giao nhau của hắn và Bạch Nhất Trần vẫn đeo chiếc nhẫn đính hôn của họ, mà hiện tại bọn họ lại đang bàn việc chia tay.
Thời Diệc Nam biết, bây giờ Bạch Nhất Trần nghiêm túc.
"Tại sao chứ..." Thời Diệc Nam run giọng hỏi anh, "Chúng ta không thể ở bên nhau sao?"
"Chúng ta ở bên nhau, ở bên nhau như thế nào?" Bạch Nhất Trần mệt mỏi ngả ra sau, nhẹ giọng hỏi hắn, "Anh và em tiếp tục bên nhau cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ. Em sẽ chỉ tổn thương anh, không cần ở cạnh em nữa."
"Anh đâu có không vui. Em sẽ tổn thương anh chỉ là do em bị bệnh, em không có ý, anh biết... em không cố ý..."
"Em cố ý." Bạch Nhất Trần bảo hắn, tiếp tục nói hết, "Em đã cho rằng em chỉ có thể vẽ được anh, nhưng em vẫn có thể vẽ những người khác. Em đã cho rằng em không nhận ra anh, nhưng em... vẫn có thể phân rõ anh là ai."
Thời Diệc Nam nói: "Em có thể nhận ra anh... không phải là rất tốt sao?"
"Không tốt." Bạch Nhất Trần quay đầu, lẳng lặng nhìn Thời Diệc Nam đầy chăm chú. Anh giơ tay vuốt khẽ gương mặt hắn, "Lúc Thời Diệc Minh hôn em, em biết người đó không phải anh. Nụ hôn của cậu ta rất cứng nhắc, không thành thạo, không hề mang bóng dáng của anh, song em không né tránh."
Thời Diệc Nam nhất thời ngơ ngẩn, sững sờ nhìn ánh mắt Bạch Nhất Trần, nghe anh nói bằng chất giọng dịu dàng: "Vì cậu ta giống anh lần đầu hôn em."
"Em đã cho rằng mình vẫn yêu anh, nhưng kết quả là, em chẳng hề yêu anh."
Thời Diệc Nam giật mình vài giây, sau đó hắn chậm rãi nở nụ cười, song hắn cũng khóc, vừa khóc vừa cười. Nước mắt tuôn giàn giụa trên khuôn mặt hắn tựa như suối trào. Hắn gần như không thốt nên lời, chỉ biết ngả đầu lên đùi Bạch Nhất Trần, khản giọng nói: "Nhưng anh yêu em mà... Anh yêu em mà, anh vẫn yêu em... Không sao, anh thật sự không quan tâm những việc đó.
Đấy đều là sự trừng phạt mà anh phải chịu, vì anh có lỗi với em, em có thể trừng phạt anh, như thế nào cũng được... Chúng ta vẫn có thể tiếp tục ở bên nhau..."
Vẻ mặt Bạch Nhất Trần cũng nhuốm đầy đau thương. Anh khẽ nhíu mày, dùng ngón tay mát lạnh luồn qua mái tóc Thời Diệc Nam: "Em không..."
"Không phải em nói... chúng ta chỉ chia tay một lần thôi sao?" Thời Diệc Nam không muốn nghe anh nói ra câu kia. Hắn ngẩng phắt đầu lên, nhắc lại lời Bạch Nhất Trần từng nói để vẫy vùng lần cuối cùng, "Chúng ta đã chia tay một lần, sẽ không có lần thứ hai."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!