Diệp Uyển Hương không thể phủ nhận rằng, khi Bạch Nhất Trần nói ra câu kia, quả thật trái tim bà run lên một chút —— đó là một loại cảm xúc bà đã rất lâu chưa từng có, sợ hãi.
Có lẽ dưới đáy lòng bà vẫn lưu luyến đứa con trai này, dù sao huyết thống cũng là ràng buộc thân thiết nhất trên thế giới. Người yêu nhau còn có thể nói bỏ là bỏ, nhưng huyết thống không phải nói dứt là dứt được.
Song cảm xúc này chỉ thoáng qua giây lát rồi biến mất, Diệp Uyển Hương lại càng tức giận hơn, tức giận với sự khinh thường và kiêu căng của Bạch Nhất Trần. Bà ta cũng có chút vui sướng, vui sướng khi cuối cùng đã bắt được nhược điểm của anh.
DIệp Uyển Hương vẫn cảm thấy Thời Diệc Nam si mê Bạch Nhất Trần chẳng qua là do anh có thể giả bộ dịu dàng thâm tình, còn có thể tự sát vì hắn, nhưng thế gọi là tự sát ư? Anh làm tất cả mọi thứ chỉ bởi bây giờ Thời Diệc Nam có tiền, bà cần để Thời Diệc Nam biết Bạch Nhất Trần vốn không yêu hắn thật lòng.
Diệp Uyển Hương mở cửa, muốn gọi Thời Diệc Nam tới nghe đoạn ghi âm của bà, xem Bạch Nhất Trần đã nói những điều gì, kết quả bà vừa kéo cửa ra đã thấy Thời Diệc Nam bình tĩnh đứng bên ngoài.
Hẳn là hắn thật sự nghe lời Bạch Nhất Trần, đi tìm chủ quán trà lấy đá lạnh xoa mặt, dấu tay trên mặt đã không còn rõ nữa, cũng không biết hắn đã đứng ngoài cửa bao lâu, có nghe được cuộc đối thoại của bọn họ không.
"Con về rồi à? Đúng lúc quá, con mau tới nghe xem kẻ này đã nói những thứ gì —— "
Diệp Uyển Hương vươn tay muốn kéo tay Thời Diệc Nam, nhưng hắn hơi nghiêng người tránh bà đụng vào, thản nhiên đáp: "Tôi đã nghe thấy."
Thời Diệc Nam lách qua Diệp Uyển Hương, lập tức bước đến cạnh Bạch Nhất Trần rồi nắm tay anh, nở nụ cười nhạt và thấp giọng nói: "Anh xoa mặt rồi, chúng ta đi thôi."
Diệp Uyển Hương hoàn toàn không dám tin khi chứng kiến biểu hiện của Thời Diệc Nam: "Con đã nghe được?"
"Con có nghe đầy đủ không? Mẹ có bản ghi âm, con nghe —— "
"Tôi không muốn nghe." Thời Diệc Nam ngắt lời bà, lạnh lùng nói, "Trước đây tôi đã bảo bà rồi, Nhất Trần thích tiền của tôi, dù có dùng tất cả tiền của tôi để nhóm lửa thì miễn em ấy vui là tôi cũng sẽ vui."
"Nói như vậy..." Diệp Uyển Hương tức đến nỗi tay đang run lẩy bẩy, "Con thật sự chuyển hết toàn bộ cổ phần công ty cho cậu ta?"
Thời Diệc Nam thừa nhận: "Phải."
Diệp Uyển Hương nhất thời không tiếp nhận được thông tin này, bà hít một hơi khí lạnh, cơ thể loạng choạng như muốn ngã sấp xuống, nhưng Bạch Nhất Trần và Thời Diệc Nam đều không định đỡ lấy, chỉ có Giang Ân Thục đang đứng cạnh bà thấy thế bèn vội đìu bà ta: "Bác ơi, bác không sao chứ?"
"Thời Diệc Nam... mày điên rồi à?" Diệp Uyển Hương ôm ngực, gần như không nói thành tiếng, "Sao mày ti tiện thế hả! Rõ ràng cậu ta đã không yêu mày, mày còn nghe lời cậu ta như con chó!"
"Nhất Trần, chúng ta đi thôi." Thời Diệc Nam không muốn tiếp tục ở đây nữa. Trước khi ra ngoài hắn bỗng nghĩ đến gì đó, quay đầu bảo Giang Ân Thục, "Giang tiểu thư, đoạn ghi âm của cô tốt nhất cũng nên xóa đi. Người bạn trai không biết thứ mấy của cô đang làm ở chỗ tôi, trên tay anh ta hẳn là có không ít ảnh chụp của cô đấy."
"Cháu cũng đang ghi âm?" Diệp Uyển Hương nghe thấy Thời Diệc Nam nói vậy thì lập tức quay sang Giang Ân Thục, giọng điệu không thân thiện lắm, "Cháu ghi âm là định làm gì?"
Giang Ân Thục tốt bụng giúp đỡ bà một phen, bây giờ lại bị chỉ trích ngược, nghĩ thấy Diệp Uyển Hương cũng không còn giá trị lợi dụng nên cô ta dứt khoát khoanh tay nói: "Làm sao? Không phải là bà đã thật sự cho rằng tôi muốn gả cho con bà đấy chứ? Đừng đùa, có bà thì tôi thà gả cho chó cũng không gả cho Thời Diệc Nam."
Đương nhiên Diệp Uyển Hương không ngốc đến vậy, thế lực của Giang Ân Thục quá mạnh, không dễ khống chế. Hôm nay bà móc nối với Giang Ân Thục chẳng qua là để kích thích Bạch Nhất Trần, muốn anh nói thật thôi. Dù Bạch Nhất Trần và Thời Diệc Nam chia tay, bà cũng tuyệt đối không đồng ý người phụ nữ này vào cửa. Kết quả hiện tại bà bị Giang Ân Thục vạch mặt trào phúng. Diệp Uyển Hương đâu thể nuốt được cơn giận này? Bà tức khắc ra vẻ muốn tát Giang Ân Thục, còn mắng: "Cô cho rằng cô đang tính toán gì?
Lẳng lơ thành thế này, toàn bộ Nam Thành có đàn ông nào chưa lên giường với cô? Một con gà(1) còn muốn vào Thời gia của tôi?!"
(1) Gà: tiếng lóng chỉ gái điếm.
"Bà nói cái gì?!" Giang Ân Thục bị đẩy làm eo đập phải bàn trà, lại bị Diệp Uyển Hương mắng. Tính cách cô ta không tốt hơn bà mấy, thế là hai người phụ nữ bắt đầu đánh chửi nhau.
Thời Diệc Nam không muốn xem hai người họ chó cắn chó, chỉ cầm tay Bạch Nhất Trần rời khỏi quán trà, kết quả vừa ra khỏi cửa Bạch Nhất Trần đã nở nụ cười, nói với hắn: "Trước kia bà từng mắng em là con vịt(2). Nếu anh thật sự cưới Giang Ân Thục thì có phải là anh lấy cả gà vịt vào cửa không?"
(2) Vịt: tiếng lóng chỉ trai bao, MB.
Thời Diệc Nam đột ngột dừng lại, ngữ khí nghiêm khắc: "Đừng nói mình như thế!"
Bạch Nhất Trần cũng dừng theo, ngước mắt thản nhiên nhìn hắn.
Thời Diệc Nam nhắm chặt mắt, khàn giọng áy náy: "Xin lỗi... Ngữ khí của anh không tốt lắm."
Rõ ràng lúc Bạch Nhất Trần tát hắn, hắn không giận. Lúc đứng ngoài phòng nghe Bạch Nhất Trần nói với Diệp Uyển Hương những lời kia, hắn cũng không giận. Nhưng hiện giờ nghe thấy Bạch Nhất Trần tự hạ thấp bản thân, không hiểu sao hắn lại bực bội khó hiểu. Vừa giận dữ vừa khó chịu, vì Bạch Nhất Trần không nên như vậy —— khi nói chuyện trong bông có kim ngầm hại người, mà hắn lại hết lần này đến lần khác biến Bạch Nhất Trần thành người như thế.
Nhưng nghĩ đến câu nói cuối cùng của Bạch Nhất Trần cho Diệp Uyển Hương, Thời Diệc Nam vẫn không kìm được hỏi một câu: "Nhất Trần... Có phải em thật sự rất hận Diệp Uyển Hương không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!