Thời Diệc Nam mới đi không lâu, căn biệt thự hiếm người hỏi thăm của Bạch Nhất Trần lại tới thêm một vị khách.
Khi mở cửa trông thấy gương mặt của Thời Diệc Nam, Bạch Nhất Trần thiếu chút nữa thốt lên một câu "quên mang thứ gì à", chờ anh thấy rõ quần áo người tới mặc trên người thì mím môi, bờ môi đỏ nhạt chầm chậm nở một nụ cười.
Nhạc Đống đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn Bạch Nhất Trần. Anh mặc rất kín, quần dài xám tro nhạt bao bọc cặp chân thẳng tắp, áo sơ mi trắng tuyết gọn gàng, đến cúc cũng phải cài nút cao nhất, cả người tràn đầy vẻ cấm dục, chỉ có ngón chân trắng nõn giẫm trên thảm trải sàn đậm màu và nốt ruồi dưới mắt giúp anh tăng thêm ít mùi vị tình dục.
Hai người nhìn nhau không nói gì. Hồi lâu sau, Nhạc Đống bỗng cúi đầu cười khẽ, tiếng cười càng lúc càng lớn, lúc ngẩng đầu lên thì viền mắt đã đỏ chót, y run giọng hỏi: "Bạch Nhất Trần... cậu còn biết tớ là ai không?"
Nụ cười bên môi Bạch Nhất Trần sâu hơn chút, đôi mắt long lanh tràn đầy thâm tình nhìn về khuôn mặt của người đàn ông. Anh nhẹ giọng nói: "Cậu là Nhạc Đống."
Song Nhạc Đống lại cực kỳ hận đôi mắt này của anh.
Người này, trước đây cũng sẽ chỉ dùng ánh mắt như thế nhìn Thời Diệc Nam, nửa điểm thâm tình cũng không chịu chia cho người khác. Vui vẻ, khổ sở, tức giận, anh phải dành toàn bộ cho Thời Diệc Nam. Mà khi y ở phía sau anh nhiều năm như vậy, rốt cuộc được chia một chút cảm xúc, anh lại vẫn đang nhìn Thời Diệc Nam.
"Cậu còn biết tớ là ai..." Bàn tay buông thõng bên người Nhạc Đống khẽ run. Y thấp giọng lẩm bẩm rồi bất chợt cất cao âm thanh, "Con mẹ nó cậu còn biết tớ là ai!"
Y túm lấy tay trái đang vịn lên cửa của Bạch Nhất Trần, dùng lực kéo anh vào trong phòng, một tay khác giật ra cổ tay trái được áo sơ mi trắng che khuất, để lộ hai vết sẹo dữ tợn không khác gì con rết trú đóng trong da thịt.
Cúc áo kim cương trong suốt ở ống tay áo đứt khỏi lớp vải vì động tác thô bạo của người đàn ông. Nó lấp lóe một tia sáng yếu ớt trên không trung rồi rơi xuống thảm trải sàn đậm màu, không hề phát ra tiếng động nào.
"Nhất Trần... Nếu tớ không nói lời nào thì cậu vẫn biết tớ là ai chứ? Thế giới của cậu thật sự chỉ có Thời Diệc Nam sao..." Giọng nói của Nhạc Đống ẩn chứa thống khổ nồng đậm, bàn tay nắm Bạch Nhất Trần càng lúc càng chặt, như là đang dùng điều này để kiềm chế tình cảm nồng nặc bị dồn nén nơi sâu xa nhất của trái tim.
Bạch Nhất Trần không tránh không né nhìn đôi mắt Nhạc Đống, tràn đầy thâm tình như trước. Dường như anh không cảm giác được cơn đau trên cổ tay, cũng không cảm giác được sự khổ sở của Nhạc Đống. Anh tiếp tục cười, thậm chí còn nâng tay phải vỗ nhẹ lên gương mặt Nhạc Đống. Anh mở đôi môi nhạt màu, ôn nhu hỏi: "Nhạc Đống, cậu rất khổ sở à?"
Tay của thanh niên xẹt qua khuôn mặt rồi xuyên qua mái tóc, vỗ nhẹ lên đầu người đàn ông, con ngươi anh trong suốt không chớp lấy một cái: "Đừng khổ sở nha..."
Nhạc Đống đẩy tay Bạch Nhất Trần ra. Y lảo đảo đi tới ghế sofa rồi ngồi xuống, lắc đầu cười khổ nói: "Sao tớ lại nói những lời nhảm nhí này với một bệnh nhân chứ?"
Bạch Nhất Trần cũng không để ý lời của Nhạc Đống lắm. Anh khom lưng nhặt lên cúc áo trên thảm trải sàn: "Áo sơ mi này của tớ rất đắt."
Nhạc Đống lập tức bảo: "Tớ sẽ trả tiền cho cậu."
Bạch Nhất Trần cười cười: "Không cần, nếu là Nhạc Đống thì mời tớ ăn một bữa cơm là được rồi."
Nhạc Đống xoay đầu, không nhìn Bạch Nhất Trần: "Tớ không muốn mời cậu ăn cơm."
Bạch Nhất Trần bất đắc dĩ nhún nhún vai, cũng không nói tiếp mà quay người đến trước bàn ăn tiếp tục thu dọn bát đũa.
"Tối qua anh ta qua đêm ở đây à?"
"Ừm."
"Đêm nay trở về?"
"Ừm, có thể về sau mỗi ngày đều sẽ tới." Bạch Nhất Trần tiếp tục đáp một tiếng, suy nghĩ một chút lại bổ sung, "Có thể là như thế."
Nhạc Đống cười lạnh một tiếng, cố ý nói một cách ác ý: "E rằng không được mấy ngày anh ta sẽ đi."
Động tác lau bàn của Bạch Nhất Trần chưa ngừng, thậm chí còn chẳng khựng lại chút nào: "Anh ấy nói anh ấy rất nhớ tớ. Anh ấy nói anh ấy vẫn thích tớ, lần này hẳn anh ấy sẽ không đi."
"Hơn nữa... Dù anh ấy muốn đi cũng chẳng sao, anh ấy không thể thoát khỏi tớ." Bạch Nhất Trần bưng ra một đĩa táo đã cắt từ phòng bếp, xỏ tăm vào rồi đặt trước mặt Nhạc Đống. Anh cúi đầu ngắm nghía vết sẹo trên cổ tay, gương mặt mang nụ cười quái dị. Anh nghiêm túc nói như thể tuyên thệ trong lễ cưới: "... Anh ấy muốn đi, cũng phải dẫn tớ theo cùng."
Nhạc Đống đã nghe lời này của anh không dưới ba lần. Y vươn tay che lên đôi mắt, cả người cực kỳ mệt mỏi ngả ra đằng sau, ngồi một hồi mới thẳng thân thể lại và nói: "Vậy lần sau cậu để anh ta dẫn cậu đi, đừng cắt cổ tay."
Bạch Nhất Trần cầm miếng táo bỏ vào miệng nhai chậm rãi. Anh cười đồng ý: "Được."
Nhạc Đống cứng ngắc mấp máy khóe môi, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Vừa nãy làm hỏng áo cậu thì tối nay mời cậu ăn cơm nhé."
Bạch Nhất Trần lắc đầu: "Tối nay không được, Diệc Nam hẹn tớ ăn cơm rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!