Đây là lần đầu tiên Bạch Nhất Trần tới công ty của Thời Diệc Nam. Tuy rằng Bạch Duy Hoan đã đưa địa chỉ cho anh nhưng gã lại chưa nói văn phòng Thời Diệc Nam ở đâu.
Mà Bạch Nhất Trần biết nhất định Bạch Duy Hoan đã lén giấu Thời Diệc Nam để báo chuyện này, nên anh định lặng lẽ mò tới rồi sau đó tặng Thời Diệc Nam một "kinh hỉ".
"Ngài và tổng giám đốc Thời có hẹn trước không ạ?" Cô gái ở quầy tiếp tân mỉm cười hòa nhã hỏi Bạch Nhất Trần. Thông thường Thời Diệc Nam không gặp khách tại văn phòng hắn, người trực tiếp lại đây nói muốn gặp hắn không ít, nhưng Thời Diệc Nam hiếm khi gặp kẻ không hẹn trước —— dù sao người có thể gặp hắn không đặt hẹn thì chắc chắn có phương thức liên lạc của hắn, cần gì phải làm điều thừa?
Thế nhưng Bạch Nhất Trần đúng là muốn trộm chạy tới gặp hắn, nghe vậy đành phải thản nhiên nói: "Không có, nhưng tôi là... bạn của anh ấy."
Cô lễ tân nghe anh nói xong cũng hơi phiền não, đáp rằng: "Văn phòng giám đốc ở tầng mười bảy, thang máy cần quẹt thẻ mới dùng được. Tôi không có quyền hạn, nếu ngài thật sự muốn gặp tổng giám đốc Thời thì tôi có thể giúp ngài gọi điện thoại hỏi một chút."
Giọng nói của cô gái nhẹ nhàng điềm đạm, trên mặt vẫn luôn mang nét cười, dù bị từ chối cũng sẽ không khiến người ta khó chịu. Bạch Nhất Trần hiểu rõ mình không thể lén lút tặng "kinh hỉ" cho Thời Diệc Nam được, chỉ đành ngăn lại động tác muốn gọi điện thay anh của cô gái. Anh lấy di động ra rồi bảo cô: "Không sao, tôi tự gọi là được."
"Diệc Nam." Điện thoại của Bạch Nhất Trần vừa đổ chuông là được nhận, "Em muốn tới thăm anh một chút. Bây giờ em đang ở ngay dưới tầng trệt của công ty, anh có thể để thư ký Bạch xuống đón em không?"
Cô gái lễ tân nhìn Bạch Nhất Trần gọi điện rồi dùng giọng nói dịu dàng gọi tên sếp của bọn họ, nụ cười trên mặt cứng ngắc lại —— chẳng lẽ người thanh niên này thật sự là bạn tốt của sếp bọn họ? Nhưng nếu đúng vậy thì tại sao ban đầu còn cần cô giúp gọi người, cũng có di động, gọi thẳng luôn không là xong à?
Thanh niên nói mấy câu vào micro di động rồi đưa nó cho cô: "Anh ấy bảo anh ấy muốn nói chuyện với cô."
Cô gái nửa tin nửa ngờ nhận điện thoại, kề sát lên tai, phát hiện người trong loa thật sự là sếp của mình. Sau khi cúp máy, ánh mắt cô nhìn Bạch Nhất Trần cũng thay đổi.
Bạch Nhất Trần vẫn cười, chớp chớp mắt với cô.
Cô gái trẻ chưa từng bị chọc ghẹo, hoặc là không dám bị người chọc ghẹo, bèn vội vàng quay đầu dẫn Bạch Nhất Trần đến một nơi khác.
Sau khi vòng qua vài chỗ ngoặt, Bạch Nhất Trần phát hiện cô lễ tân dẫn anh đến trước một thang máy. Không chờ anh nghi hoặc hỏi, thang máy trước mặt bỗng "đinh" một tiếng liền mở ra, một người đàn ông đang đứng bên trong, quần áo hoàn toàn không giống bộ lúc sáng Thời Diệc Nam mặc khi ra khỏi cửa.
Bạch Nhất Trần vẫn cứ mỉm cười chờ đợi người này mở miệng trước.
"Nhất Trần." Người đàn ông vừa nói, Bạch Nhất Trần nghe giọng đã nhận ra đây là Thời Diệc Nam, "Sao em lại đến công ty vậy?"
"Anh nói xem?" Bạch Nhất Trần không đáp mà hỏi ngược lại, "Không phải là em đã bảo anh đừng xuống à, sao anh lại vẫn xuống thế này?"
Thời Diệc Nam ra khỏi thang máy muốn giúp Bạch Nhất Trần xách đồ trên tay anh, nghe vậy bèn trả lời một cách đương nhiên: "Anh xuống đón em, để anh xách đồ đi."
Bạch Nhất Trần không để ý đến hắn mà quay đầu cảm ơn cô gái lễ tân dẫn đường cho anh: "Cảm ơn cô."
"Không cần cảm ơn..." Vẻ mặt cô gái nhìn hai người bọn họ hơi phức tạp, vô thức đáp.
Thời Diệc Nam nghe Bạch Nhất Trần nói vậy, không khỏi xoay người quan sát cô lễ tân này một chút, sau đó hắn kéo tay Bạch Nhất Trần và thấp giọng nói: "Chúng ta lên phòng việc của anh thôi."
Có lẽ chính Thời Diệc Nam cũng không phát hiện, bây giờ từng câu hắn nói với Bạch Nhất Trần đều bằng ngữ khí thương lượng. Hắn không phát hiện, nhưng Bạch Nhất Trần đã nhận ra.
Bạch Nhất Trần ngước mắt nhìn Thời Diệc Nam, thấy sắc mặt hắn trắng bệch, tóc nửa khô nửa ẩm, hẳn là vừa tắm xong. Bạch Nhất Trần lại nhớ đến việc Bạch Duy Hoan bảo anh trong điện thoại: Thời Diệc Nam bị Diệp Uyển Hương đánh vỡ đầu bằng chai rượu... Anh khe khẽ thở dài, để Thời Diệc Nam dắt tay mình vào thang máy.
Trong thang máy chật chội chỉ có hai người họ, không khí yên tĩnh quỷ dị. Bạch Nhất Trần không lên tiếng, còn Thời Diệc Nam không biết nên nói gì. Hắn nhìn gương mặt không cảm xúc của Bạch Nhất Trần, thấp giọng hỏi anh: "Nhất Trần... Em giận à?"
"Em không giận." Bạch Nhất Trần trả lời, "Em giận cái gì được? Người nên giận phải là anh mới đúng chứ?"
Thời Diệc Nam lập tức nói: "Anh cũng không giận, anh thì có gì để giận?"
Có, giờ hắn cũng muốn dùng chai rượu đập đầu của kẻ tiết lộ bí mật
- Bạch Duy Hoan.
Đương nhiên Bạch Nhất Trần không thể không nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, anh cụp mắt nói: "Cũng phải, em tới thăm anh, anh hẳn phải cảm thấy vui vẻ mới đúng chứ?"
Nói được mấy câu, thang máy đã đến tầng mười bảy. Bạch Nhất Trần bước ra khỏi thang máy trước, đưa lưng về phía Thời Diệc Nam, hỏi: "Tối nay anh không về nhà à?"
Thời Diệc Nam nhanh chóng theo sau, trả lời: "Tất nhiên có về rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!