"Không đau."
Thời Diệc Nam nghe thấy giọng anh bèn lấy lại tinh thần, nhếch môi trả lời.
"Không đau nhưng lát nữa vẫn phải uống thêm thuốc."
Bạch Nhất Trần cúi đầu tìm máy sấy tóc trong ngăn kéo. Anh lấy nó ra rồi cắm điện, lại phát hiện hình như máy sấy đã hỏng, ấn công tắc mấy lần vẫn không có gì xảy ra.
Thời Diệc Nam thấy thế bèn cầm khăn đi về phía anh, nói: "Để anh lau tóc cho em nhé."
"Được thôi." Bạch Nhất Trần ngồi xuống trước mặt Thời Diệc Nam, cúi đầu chơi điện thoại, xem bạn bè đăng gì trên mạng.
Thời Diệc Nam yên lặng lau tóc cho anh, ánh mắt chuyển đến vết tích trên cổ tay trái, con ngươi bỗng co rụt lại. Lời mắng chửi của Nhạc Đống ban sáng vang vọng ầm ầm trong đầu hắn. Hầu kết hắn run rẩy trượt lên xuống, mở miệng nói áy náy theo phản xạ: "Nhất Trần... Xin lỗi."
Bạch Nhất Trần nghe câu xin lỗi không đầu không đuôi này thì sửng sốt hai giây rồi nghiêng đầu hỏi hắn: "Sao anh lại đột nhiên xin lỗi em?"
Chưa đợi Thời Diệc Nam trả lời, Bạch Nhất Trần đã nở nụ cười, trêu chọc hắn: "Không phải là anh ngoại tình đó chứ?"
"... Không phải." Thời Diệc Nam nói.
Dừng lại giây lát, Thời Diệc Nam mới như rốt cuộc hạ quyết tâm thẳng thắn với Bạch Nhất Trần. Hắn nói: "Xin lỗi, là vì... sự việc bốn năm trước."
Động tác trượt màn hình của Bạch Nhất Trần khựng lại. Anh nhẹ giọng hỏi: "Sao lại tự dưng nhắc đến việc này? Cũng đã qua lâu vậy rồi mà."
"Đã qua lâu rồi, nhưng đó là lỗi của anh. Anh có lỗi với em." Thời Diệc Nam hắng giọng mội cái, khó khăn mở miệng, "Lúc ấy anh trai anh xảy ra tai nạn xe cộ chết đi, cha anh bị ung thư dạ dày sắp chết. Diệp Uyển Hương chỉ còn lại mỗi một đứa con trai là anh, nên bà ta tới tìm anh, muốn anh về kế thừa Thời gia."
"À, ra thế." Bạch Nhất Trần thản nhiên đáp, "Vậy việc chia tay thì sao? Sao lại nói chia tay với em?"
Bạch Nhất Trần không hề quan tâm xem liệu mình hỏi vấn đề này có gây lúng túng hay không. Là Thời Diệc Nam bắt đầu bằng câu xin lỗi, nếu đêm nay hắn đã đề cập đến nó thì dù sao anh cũng nên hỏi rõ ràng chứ?
"Diệp Uyển Hương yêu cầu. Bà ta muốn chúng mình chia tay. Nếu chuyện anh là đồng tính luyến ái bị lộ, danh dự công ty sẽ chịu ảnh hưởng lớn, ban giám đốc sẽ không ủng hộ anh nữa. Cha anh vốn không quá yêu thích anh... Anh, anh không còn lựa chọn nào khác."
Việc liên quan đến Thời gia, Bạch Nhất Trần có biết một ít —— anh kể quá khứ của mình cho Thời Diệc Nam, đổi lại, Thời Diệc Nam cũng nói với anh về Thời gia.
Diệp Uyển Hương và Thời Thanh Trạch, cha Thời Diệc Nam, là hôn nhân thương mại, nhưng ban đầu Thời Thanh Trạch có yêu Diệp Uyển Hương. Con lớn của họ, anh trai Thời Diệc Bắc của hắn được sinh ra vào thời điểm đó. Bọn họ quen nhau ở phương bắc, nên Thời Thanh Trạch lấy tên Diệc Bắc đặt cho đứa con đầu lòng để chứng kiến tình yêu của bọn họ.
Tuy nhiên, Diệp Uyển Hương quá kiêu căng, bà cũng không thích Thời Thanh Trạch lắm. Mâu thuẫn giữa hai người càng lúc càng sâu, Thời Thanh Trạch quá mệt mỏi khi duy trì tình cảm này. Không biết có phải là cố ý hay không, ông ta đã ngoại tình.
Sau khi phát hiện ra, Diệp Uyển Hương trả thù rất dứt khoát. Bà cũng tìm người đàn ông khác, chẳng hề có ý giấu giếm Thời Thanh Trạch, đúng lúc đó bà lại mang thai Thời Diệc Nam. Khi ấy Diệp Uyển Hương thậm chí còn không biết hắn là con của ai. Sinh Thời Diệc Nam ra xong, bà cố ý đặt tên mang nghĩa ngược lại Thời Diệc Bắc để chọc tức Thời Thanh Trạch, nên ông ta thích được đứa con trai này mới lạ.
Hồi còn trẻ, Thời Diệc Nam kiêu căng tự mãn, hận cha mẹ coi thường hắn, cảm thấy tự mình rời đi cũng có thể tạo dựng trời đất riêng. Kết quả thì sao?
Trong câu trả lời vừa nãy, hắn vẫn luôn gọi thẳng tên Diệp Uyển Hương, như thể làm vậy là rũ sạch được quan hệ của hắn và bà ta. Nhưng rõ ràng vào bốn năm trước, hắn lựa chọn đứng chung một chiến tuyến với Diệp Uyển Hương.
Bạch Nhất Trần cười lạnh một tiếng, song tiếng cười rất nhẹ, gần như không nghe rõ. Anh đã biết mà vẫn cố hỏi: "Cho nên anh đồng ý với yêu cầu của bà?"
Thời Diệc Nam nhắm mắt lại, cuối cùng cũng bật ra một chữ nặng ngàn cân kia: "...Ừ."
VÌ thế Bạch Nhất Trần lại bắt đầu chơi điện thoại, vừa chơi vừa nói: "Ha, nên em gửi nhiều tin nhắn như vậy, gọi nhiều cuộc như vậy, anh không trả lời đều là cố ý à?"
Thời Diệc Nam cắn răng hồi đáp: "... Đúng thế."
Chân tướng luôn chân thật và khó coi.
Đây là lần đầu tiên Thời Diệc Nam thẳng thắn thừa nhận sự thực mình là kẻ xấu xa trước mặt Bạch Nhất Trần. Anh vốn cho rằng mình sẽ tức giận, nhưng anh phát hiện mình chẳng hề giận dữ chút nào. Anh nghĩ có lẽ là bởi anh đã sớm biết Thời Diệc Nam là dạng người gì, bây giờ cũng đã quen không chảy nước mắt trước mặt hắn, vì vào thời điểm anh muốn gục trong ngực hắn khóc một trận, bọn họ lại cách xa nhau mười triệu dặm.
"Nên giờ anh trở về chỉ vì anh đã công thành danh toại mà trong lòng vẫn chưa bỏ xuống được mối tình đầu là em? Vậy bây giờ anh gặp em, nhận ra em vẫn yêu anh như vậy, thậm chí từng tự sát vì anh, anh có thấy đắc ý hay thỏa mãn không?"
Bạch Nhất Trần quay lưng về phía hắn, nhẹ nhàng thốt ra những lời này, lại đè ép Thời Diệc Nam gần như không ngẩng đầu lên được. Hắn dừng động tác lau tóc cho Bạch Nhất Trần, muốn phản bác nhưng mở miệng lại không nói thành lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!