Chương 41: (Vô Đề)

Thời Diệc Nam không lên tiếng, nhưng sự trầm mặc của hắn đã ngầm thừa nhận điều này.

Lúc này Bạch Duy Hoan thật sự cảm thấy Thời Diệc Nam không bình thường. Hắn vốn là kẻ ghét hút thuốc nhất, Diệp Uyển Hương hút thuốc trong văn phòng hắn còn khiến họ tranh cãi thành như vậy, sao bây giờ lại muốn tự trải nghiệm cơ chứ?

Nhưng Thời Diệc Nam cũng không có nghĩ ngợi quá nhiều. Một tay hắn nghịch bút, một tay khác chống bàn che môi, im lặng không nói. Nếu Bạch Nhất Trần ở đây, nhất định anh chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra tâm trạng của Thời Diệc Nam hiện giờ rất không ổn, dù trên mặt hắn không mang cảm xúc gì, thậm chí lông mày cũng không cau lại.

Có điều Bạch Duy Hoan theo Thời Diệc Nam gần bốn năm, đương nhiên gã biết Thời Diệc Nam phiền muộn thông qua động tác bản năng.

Công ty không có vấn đề gì, Diệp Uyển Hương không đến. Vậy điều có thể khiến Thời Diệc Nam trầm tư như thế, cũng chỉ có người yêu hắn —— Bạch Nhất Trần.

Bọn họ cãi nhau à?

Bạch Duy Hoan suy đoán trong lòng, nhưng rồi gã lại không cho là vậy. Dù sao gã cũng là người gặp Bạch Nhất Trần vài lần, thanh niên dịu dàng tĩnh lặng, tình cảm giữa anh và Thời Diệc Nam hình như cũng rất tốt, bọn họ có lý do gì cãi nhau chứ?

Thời Diệc Nam trầm mặc hồi lâu, đột nhiên hỏi Bạch Duy Hoan một vấn đề khó giải thích được: "Bạch Duy Hoan, cậu cảm thấy, dưới tình huống nào thì một người mới lựa chọn tự sát?"

"Tất nhiên là do cảm thấy sống còn khó hơn chết, không thiết sống nữa." Bạch Duy Hoan thuận miệng trả lời.

Trên thế giới không phân ngày đêm, không phân thật giả, nơi đông người nhất mãi mãi là bệnh viện. Tại sao? Vì bất luận là người hay động vật, bản năng bẩm sinh là sống.

Từ hít thở đến ăn uống, các bản năng không cần người giáo dục này, cũng là vì nhu cầu "sống sót" tồn tại.

Chẳng lẽ những người thật sự tự sát lại không hiểu rằng cái chết là quyết định khó khăn đến nhường nào ư? Đương nhiên họ hiểu rõ, nhưng sống tiếp càng gian nan hơn cái chết, với họ, chết lại là một loại giải thoát.

"Sếp... anh có bạn bè hay người thân tự sát qua đời à?" Bạch Duy Hoan cẩn thận hỏi. Gã nghĩ đây có lẽ là lời giải thích duy nhất cho tâm tình ủ dột của Thời Diệc Nam.

"Không có." Thời Diệc Nam kinh ngạc nói, rồi bổ sung, "Không có người qua đời."

Dứt lời, hắn khựng lại vài giây mới tiếp tục nói: "Bốn năm trước lúc tôi về nhà, anh tôi chết rồi nhưng cha tôi chưa chết. Ông ta bị ung thư phổi, chữa bằng hóa trị khiến tóc rụng hết, mà vẫn rất muốn sống."

"Đương nhiên nếu ông ta không chết thì hôm nay tôi cũng sẽ không ngồi ở đây." Thời Diệc Nam nở nụ cười, khốn nỗi tiếng cười của hắn cứng ngắc tê dại, nghe không ra rốt cuộc hắn đau buồn hay vui vẻ, hoặc là mang cảm xúc gì khác.

Bốn năm trước, khi Thời Diệc Nam về Hoa Thành thăm Thời Thanh Thạch, quả thực người đàn ông ấy chưa chết, song đó cũng là lần cuối hắn gặp ông. Bọn họ gặp nhau trong bệnh viện, Thời Thanh Trạch vừa làm xong lần hóa trị thứ sáu, cả người suy yếu nằm trên giường. Dù mắt ông mở, Thời Diệc Nam vẫn cảm thấy ông chẳng khác nào đã chết.

Trong mắt ông, ngoại trừ khát vọng sống và sợ hãi cái chết thì không còn gì khác. Lúc nhìn thấy đứa con mình ghét nhất, trong mắt ông ta cũng không toát ra sự chán ghét. Ngay cả việc Diệp Uyển Hương báo cho ông rằng Thời Diệc Bắc xảy ra tai nạn xe cộ chết rồi, Thời Thanh Trạch cũng không có phản ứng lớn, giống như kẻ đã chết không phải là đứa con ông ta thích nhất., mà chỉ là một người xa lạ thôi.

Ông cứ thế im lặng nằm trên giường. Chỉ khi có bác sĩ cầm bệnh án tới, đôi mắt ông mới trợn to, dò hỏi bác sĩ xem mình còn có thể sống bao lâu. Thời Diệc Nam cảm thấy, mỗi lúc đó ông mới giống người sống.

Chẳng qua, cuối cùng Thời Thanh Trạch vẫn chết sau một tháng hắn đến Hoa Thành.

Bất kể là tự đưa tang cho Thời Diệc Bắc hay là tham gia tang lễ của Thời Thanh Trạch, Thời Diệc Nam đều không khóc, thậm chí viền mắt hắn còn chẳng đỏ lên chút nào. Hắn luôn cảm thấy sinh lão bệnh tử đều là điều bình thường của cuộc sống. Ai nên chết vào lúc nào đều là việc định trước, hắn không cần rơi lệ vì người đã chết.

"Nếu cậu bị ung thư phổi, liệu cậu sẽ tự sát sao, Bạch Duy Hoan?" Thời Diệc Nam lại hỏi.

Bạch Duy Hoan nói: "Sẽ không đâu. Dù là giai đoạn cuối tôi cũng sẽ đi trị liệu, ngộ nhỡ còn cơ hội sống sót thì sao."

"Đúng thế, không ai muốn chết cả." Thời Diệc Nam nói, không biết là đang nói cho Bạch Duy Hoan nghe, hay đang nói cho bản thân nghe.

Thời Thanh Trạch biết rõ mình mắc bệnh hiểm nghèo, là ung thư phổi giai đoạn cuối không trị hết được, nhưng ông vẫn liều mạng dùng hóa trị để giãy giụa một hồi trước khi chết. Hóa trị đau đớn như thế, thậm chí trong bệnh viện còn lan truyền câu nói —— chữa bệnh bằng hóa trị càng nhiều sẽ chết càng nhanh. Trải qua một lần rồi lại một lần khổ sở hóa trị, không bằng chết cho xong.

Còn Bạch Nhất Trần?

Thân thể anh không tính là đặc biệt khỏe mạnh, nhưng có thể coi là tạm hài lòng. Anh hay, thích trồng hoa, thích hội họa, là một người nhiệt tình yêu thương cuộc sống. Anh không cha không mẹ, không người thân, đến bạn tốt cũng chẳng được vài người, cha nuôi được xem như "người thân" duy nhất còn đánh đập anh. Tuy nhiên, những điều này cũng không hao mòn đi ý chí sống của anh hay tương lai tốt đẹp anh từng ngóng trông.

Bây giờ bình tĩnh hồi tưởng lại, Thời Diệc Nam vẫn có thể nhớ tới thời điểm mình và Bạch Nhất Trần sống chung ở phòng trọ, Bạch Nhất Trần nằm trong ngực hắn, ôm tay hắn và nói, sau này anh phải nuôi một con mèo, phải có vườn hoa nhỏ của riêng mình, muốn đổi hết đèn phòng thành màu vàng ấm áp, còn muốn vĩnh viễn ở bên hắn.

Kết quả, hắn lại làm một người kiên cường như vậy chọn tự sát, bỏ qua hy vọng sống tiếp.

Rốt cuộc hắn đã khiến Bạch Nhất Trần tuyệt vọng cỡ nào, mới lựa chọn cái chết cơ chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!