Chương 38: (Vô Đề)

Buổi tối, bọn họ tắm rửa xong rồi nằm lên giường. Bạch Nhất Trần nhoài người trên ngực Thời Diệc Nam, bảo hắn ngày mai mình phải ra ngoài ăn cơm với Nhạc Đống, có lẽ sẽ về muộn, để Thời Diệc Nam đừng chờ anh vào buổi trưa.

Thời Diệc Nam lập tức đồng ý, không ghen bừa.

Thế nhưng hôm sau hắn tới công ty lại có chút không an lòng, mi mắt cũng luôn giật giật, giống như hôm nay sẽ xảy ra chuyện lớn gì đó vậy. Bạch Duy Hoan liên tục gọi hắn vài lần, Thời Diệc Nam cũng không phản ứng.

"Sếp? Sếp?"

"Ừm." Thời Diệc Nam hoàn hồn, "Sao thế?"

"Xe đang chờ dưới tầng." Bạch Duy Hoan nói với hắn, "Sếp có hẹn gặp mặt quản lý Thôi phía Thịnh Duệ lúc chín giờ rưỡi hôm nay, sếp quên rồi ạ?"

"Chưa quên, chúng ta đi thôi." Thời Diệc Nam cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, nhận ra đã sắp đến chín giờ bèn cầm áo khoác vắt trên ghế rồi bước ra ngoài.

Trưa hôm nay, hắn và công ty Thịnh Duệ có phần hợp đồng cần gặp mặt trao đổi. Người phụ trách phần hợp đồng này bên Thịnh Duệ là Thôi Thương Chi, thanh niên tuấn kiệt có tiếng trong giới tài chính Nam Thành, cũng là một đối thủ khá vướng tay vướng chân.

Thời Diệc Nam ấn ấn mi tâm, miễn cưỡng lên tinh thần đi đối phó kẻ này.

Còn Bạch Nhất Trần, sáng sớm tạm biệt Thời Diệc nam xong, anh không lập tức đi gặp Nhạc Đống, mà là đến phòng tư vấn tâm lý Hạ Thiên để gặp Hạ Khởi. Tuần trước anh đã hẹn Hạ Khởi, nói rằng hôm nay muốn tới kiểm tra.

Sau khi xuống xe, Bạch Nhất Trần phát hiện thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh nắng tươi sáng, gió xuân ấm áp. Có điều, mùa đông rời khỏi Nam Thành rất trễ, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm rất lớn, nhiệt độ buổi sáng thấp hơn giữa trưa nhiều.

Anh cúi đầu chậm rãi bước trên đường mòn trong vườn hoa, lại đột nhiên nghe thấy có người gọi mình "thầy Bạch". Giọng nói non nớt trong trẻo, hẳn tuổi tác của chủ nhân giọng nói không lớn lắm. Mà nếu gọi anh là thầy Bạch, đoán chừng chắc là học sinh nào đó anh từng dạy.

Bạch Nhất Trần nghe tiếng bèn ngẩng đầu, nhìn về phía người thiếu niên gọi hắn, mỉm cười hỏi: "Hả? Cậu là..."

"Thầy Bạch, thầy không nhớ em sao, em là Úc Bùi đây."

Thiếu niên đi ra từ dưới gốc cây, để lộ gương mặt mình trong tầm mắt của Bạch Nhất Trần. Anh nhìn thấy gương mặt quá giống Thời Diệc Nam phiên bản nhỏ tuổi, khóe môi nhướng cao hơn chút.

"Hóa ra là A Bùi à."

Bằng khuôn mặt này, làm sao Bạch Nhất Trần biết được thiếu niên này là ai chứ, nhưng sau khi cậu nói tên mình, Bạch Nhất Trần tức khắc nhớ ra cậu.

Thiếu niên này đúng là học sinh của anh, hơn nữa còn là người anh thích nhất trong nhóm học sinh, cũng là người anh thương tiếc nhất. Vì những việc cậu từng trải qua giống hệt Thời Diệc Nam —— đều là cha không thương mẹ không yêu. May là Úc Bùi còn một anh trai yêu cậu, còn anh của Thời Diệc Nam lại không thể bảo vệ hắn, bởi cách bọn họ là toàn bộ Thời gia.

Đương nhiên ngoại trừ các nguyên nhân này, đứa trẻ ngoan ngoãn Úc Bùi cũng đáng làm anh thương tiếc.

"Đã lâu chưa gặp được em nha. Hiện tại bệnh có khá hơn chút nào không?" Bạch Nhất Trần vươn tay khẽ chạm lên tóc cậu.

"Tốt hơn rất nhiều. Bác sĩ Hạ nói chỉ cần kiên trì uống thuốc là sẽ không phát bệnh nữa. Thầy Bạch thì sao?"

Bạch Nhất Trần cười nói: "Thầy cũng khá rồi, hôm nay đến để kiểm tra."

"Vậy em không làm phiền thầy, thầy Bạch." Úc Bùi cười với Bạch Nhất Trần, "Chúc thầy mọi thứ thuận lợi."

"Được, cảm ơn em."

Úc Bùi quay người, đi lướt qua Bạch Nhất Trần. Nhưng Bạch Nhất Trần lại đột nhiên ngoái đầu nhìn bóng lưng cậu rời đi, bỗng mở miệng gọi giật cậu: "A Bùi —— "

"Sao thế, thầy Bạch?" Úc Bùi dừng bước, quay đầu nhìn anh.

"Anh trai em đã kể với thầy ít chuyện liên quan tới em. Em là đứa trẻ có thiên phú nhất mà thầy từng gặp. Bất kể thế nào, phải kiên trì theo đuổi thứ mình thích." Bạch Nhất Trần bước nhanh tới trước mặt cậu, dịu dàng nói.

Song thật ra những câu này cũng không phải do anh nghĩ ra, có một ít là anh trai của Úc Bùi, Úc Khanh bảo anh.

Úc Khanh là ông chủ thứ hai của anh, là sếp của công ty mới sau khi Diệp Uyển Hương làm anh mất công việc đầu tiên. Lúc ấy anh chỉ là một nghệ nhân trang trí nhỏ bé ở Úc thị, Úc Khanh cảm thấy phong cách vẽ của anh rất đặc sắc nên mời anh về làm thầy dạy vẽ tại nhà của Úc Bùi.

Úc Khanh có ơn tri ngộ với anh, yêu cầu nho nhỏ này không thể không đáp ứng. Sau đó chức vị của anh tăng cao dần, nhưng bệnh trầm cảm cũng càng ngày càng nghiêm trọng. Anh bất đắc dĩ từ chức ở Úc thị và việc dạy Úc Bùi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!