Khi ấy anh quá nhớ Thời Diệc Nam nên anh mới liều mạng tìm kiếm thế thân của hắn —— sự quan tâm chu đáo tỉ mỉ mà Nhạc Đống dành cho anh, giọng nói không khác mấy của Tống Ngọc Hành hay vẻ sạch sẽ thuần túy trên người Thời Diệc Minh, đều là thứ anh không thể sống thiếu giống như không khí, nhưng lại không thể nắm giữ lần nữa.
Song sau khi Thời Diệc Nam trở lai, anh quả thực đã có khoảnh khắc hy vọng Thời Diệc Nam gặp được Thời Diệc Minh, muốn xem phản ứng của hắn sẽ ra sao.
Nhưng dù chưa được chứng kiến, anh cũng có thể đoán được, vì anh hiểu rõ Thời Diệc Nam.
Nhất định Thời Diệc Nam sẽ tức giận, sẽ ghen tuông, sẽ không vui, sẽ có cảm giác khủng hoảng mãnh liệt, sẽ càng thêm... thích anh, yêu anh, không thể rời khỏi anh. Đây chính là mục đích của anh.
Nụ cười trên mặt Bạch Nhất Trần dần biến mất. Anh nhìn sàn gỗ chằm chằm, ánh mắt càng lúc càng tăm tối.
Anh biết thật ra trạng thái tinh thần của mình đã rất bất thường, thậm chí đôi lúc anh cũng sẽ nghĩ xem liệu có phải mình điên rồi không. Rõ ràng trước đây anh không giỏi về tâm kế như vậy, mà lại dốc sức tính toán để níu kéo Thời Diệc Nam.
Nhưng con người là thế, hoặc không chiếm được, hoặc đã chiếm được là sẽ vĩnh viễn không cam lòng buông tay.
Nếu sự dịu dàng, khoan dung và tha thứ của anh không giữ được Thời Diệc Nam, vậy anh cũng chỉ có thể dùng hổ thẹn, áy náy và xấu hổ để trói lại hắn.
Đây chỉ là suy nghĩ ban đầu của Bạch Nhất Trần.
Vì Thời Diệc Minh đến tìm anh học vẽ với một trái tim tràn ngập tình cảm chân thành nóng bỏng. Làm một thầy giáo, đạo đức nghề nghiệp luôn khắc ghi trong lòng anh. Chiến hỏa giữa anh và Thời Diệc Nam không nên lan đến người vô tội.
Tuy nhiên, mời thần dễ tiễn thần khó. Lúc này lại muốn từ chối Thời Diệc Minh thì sẽ rất khó khăn, nên anh chỉ đành cố gắng hạ cơ hội gặp gỡ giữa Thời Diệc Minh và Thời Diệc Nam xuống mức thấp nhất.
Bạch Nhất Trần ngẩng đầu lên, nhìn Tống Ngọc Hành khẩn cầu: "Việc này là tôi không tốt, nên xin ông chủ Tống giúp tôi che giấu bí mật này."
"Ừm." Tống Ngọc Hành lập tức đồng ý. Giọng hắn hơi khàn, "... Tôi sẽ không nói ra ngoài."
"Tôi tin anh." Trên mặt Bạch Nhất Trần bỗng nở một nụ cười, mặt mày cong cong nói, "Ông chủ Tống làm người giữ chữ tín nhất."
"Dù sao cũng là kẻ làm ông chủ." Tống Ngọc Hành khẽ giật khóe môi, ra vẻ thoải mái đùa cợt Bạch Nhất Trần. Nhưng khi thấy nụ cười của anh, trong lòng hắn chua xót vô bờ.
Hắn không biết nguyên nhân tại sao ban đầu Bạch Nhất Trần lại bằng lòng dạy Thời Diệc Minh học vẽ ư? Chắc chắn hắn biết, chính là vì Thời Diệc Nam. Nhắc tới cũng thấy trào phúng, hắn khinh thường Thời Diệc Nam, cảm thấy Thời Diệc Nam không xứng với Bạch Nhất Trần. Nhưng hắn có thể đến gần Bạch Nhất Trần, suy cho cùng cũng chỉ nhờ giọng nói giống Thời Diệc Nam thôi.
Rõ ràng hắn đã biết, vậy mà còn kích thích anh, hắn khác kẻ tổn thương anh chỗ nào chứ?
"Thế hôm nay ông chủ Tống định mua tranh gì?" Bạch Nhất Trần thấy rốt cuộc Tống Ngọc Hành không lại dây dưa chuyện liên quan tới Thời Diệc Minh, bèn hỏi hắn, "Vì ông chủ Tống thường xuyên mời tôi uống nước trái cây, bức tranh mới giảm giá 7% cho anh."
"Tôi muốn ——" Tống Ngọc Hành ngừng một chút, rồi nghiêm túc nói tiếp, "Một bức chân dung tả thực."
Nói đoạn, hắn lại nhấn mạnh thêm: "Của tôi."
Bạch Nhất Trần hơi sửng sốt, nói: "Anh biết tôi không vẽ..."
"Tôi biết, lý do cậu không vẽ tôi cũng biết." Tống Ngọc Hành nhẹ nhàng ngắt lời anh, "Không sao. Cậu vẽ thành thế nào tôi cũng không để ý. Tôi chỉ muốn một bức tranh chân dung cậu vẽ cho tôi. Bất kể cậu vẽ ra ai, tôi cũng muốn."
Hầu kết Bạch Nhất Trần trượt lên xuống, lông mày dần cau lại. Anh kiên định nói ngắn gọn: "Tôi không vẽ được anh, không vẽ."
"Cậu nói mọi thứ đều có ngoại lệ." Tống Ngọc Hành tiến lên một bước. Hắn cầm cổ tay trái của Bạch Nhất Trần, trong đôi mắt đen có khổ sở và u sầu khó tan, "Tại sao người nam sinh kia có thể thành ngoại lệ của cậu mà tôi lại không thể?"
Bạch Nhất Trần nắm chặt bàn tay trái, thân thể bắt đầu run khẽ, vì Tống Ngọc Hành tận lực nhỏ giọng mô phỏng Thời Diệc Nam. Hắn cố ý —— hắn biết, chỉ cần là việc liên quan tới Thời Diệc Nam, anh đều không thể từ chối.
Tống Ngọc Hành thấy anh rốt cuộc dao động, càng tới sát anh hơn. Hắn cúi đầu nhìn ánh mắt vô tình hay cố ý né tránh của Bạch Nhất Trần, thấp giọng nói: "Nhất Trần, chỉ là một bức họa..."
"Tôi không vẽ ra anh. Tôi chỉ có thể vẽ ra Thời Diệc Nam. Anh muốn tranh của người yêu tôi làm gì? Anh thầm mến anh ấy à?"
Bạch Nhất Trần gạt tay Tống Ngọc Hành, cố tình nói lời như vậy để chọc giận Tống Ngọc Hành. Nhưng anh không trực tiếp từ chối, nên Tống Ngọc Hành biết thật ra Bạch Nhất Trần đồng ý.
Vì thế hắn mỉm cười, lần đầu tiên lộ ra nụ cười rõ ràng trước mặt Bạch Nhất Trần: "Tôi muốn luyện phi tiêu, treo trong nhà dùng làm bia ngắm".
"Anh..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!