Tuy nhiên, nói được nửa câu bà đã nghẹn lại. Nguyên nhân là —— Thời Diệc Nam vẫn chưa biết bà ngầm gặp mặt Bạch Nhất Trần. Lúc trước, khi Thời Diệc Nam cùng bà về Hoa Thành, bà đã đồng ý với hắn là sẽ không lén gặp Bạch Nhất Trần hay gây khó dễ cho anh nữa. Đây cũng là lý do tại sao hôm qua Bạch Nhất Trần nói chuyện với bà như thế mà hôm nay tới đây bà cũng không có ý định tố cáo với Thời Diệc Nam.
Nhưng Thời Diệc Nam rất nhạy cảm với tên của Bạch Nhất Trần. Hắn vừa nghe thấy Diệp Uyển Hương đề cập đến cái tên này là sắc mặt lập tức tối lại, trầm giọng nói: "Nhất Trần làm sao?"
Diệp Uyển Hương vội sửa lời: "Chẳng phải khi đó cậu ta tiêu tiền của con à?" Bà vẫn chưa quên việc Bạch Nhất Trần quơ quơ tấm thẻ trước mặt bà ngày hôm qua.
"Ha ha, em ấy nguyện ý dùng tiền của tôi, tiêu bao nhiêu, xài thế nào, hay là đốt chơi cũng đều khiếntôi vui cả." Thời Diệc Nam cười lạnh, "Không giống bà."
Không thể không nói, lời này của Thời Diệc Nam thật sự rất tổn thương người. Diệp Uyển Hương nghe xong bèn ôm ngực thở gấp. Bạch Duy Hoan vẫn luôn im lặng làm phông nền từ lúc Thời Diệc Nam vào cửa, thấy thế cũng không nhịn được mà lo cho bà.
"Con không thể nói chuyện cẩn thận với mẹ à? Sao lần nào gặp nhau cũng cãi vã thế?"
"Tôi không định tranh cãi với bà, chỉ cần bà không nhắc tới Nhất Trần."
Người Diệp Uyển Hương khẽ lung lay: "Thời Diệc Nam! Mẹ là mẹ con... là người sinh ra con nuôi lớn con! Lẽ nào mẹ lại không sánh bằng một tên đàn ông lên giường ngủ với con à!"
Nói xong câu cuối cùng, thanh âm của Diệp Uyển Hương bỗng nâng cao, chói tai vang vọng khắp phòng làm việc. Không phải bà không biết rằng mình cần giả bộ có thái độ dao động, dù bà thật sự không thích Bạch Nhất Trần, nhưng miễn là trước mặt Thời Diệc Nam bà biểu hiện không quá rõ thì hai mẹ con có thể sống yên ổn với nhau —— dẫu chỉ ở vẻ bề ngoài.
Nhưng Diệp Uyển Hương không làm được, bà không nuốt trôi cơn giận này. Bà được nuông chiều từ bé đến lớn, chỉ có hai người dám ngỗ nghịch bà trên đời này: Thời Diệc Nam, và cha hắn Thời Thanh Trạch.
Hai kẻ này không hổ là cha con huyết thống tương liên, mùi vị cặn bã trong xương cũng giống nhau như đúc.
Thời Diệc Nam nói chuyện với bà như thế, thật ra bà chẳng hề thương tâm khổ sở chút nào. Bà chỉ hận, hận Thời Thanh Trạch bạc tình, cũng hận Thời Diệc Nam lạnh lùng. Bà không hiểu, nếu Thời Diệc Nam đã lựa chọn làm một kẻ tồi tệ như cha hắn thì sao lại không thể tệ hơn một chút, mà cứ nhất định cố sống cố chết giữ lấy tên họ Bạch kia chứ.
Diệp Uyển Hương gào thét xong, hồi lâu sau Thời Diệc Nam vẫn chưa lên tiếng. Sâu thẳm trong ánh mắt hắn là bóng tối dày đặc, trên mặt lại không mang cảm xúc gì. Nhưng ai quen hắn cũng sẽ biết, hắn đã tức giận vô cùng. Bạch Duy Hoan câm như hến, hận không thể trực tiếp ẩn thân, rời xa chiến trường của hai mẹ con nhà này.
"Bà chỉ sinh tôi chứ không nuôi tôi. Nếu tôi có thể chọn, tôi tình nguyện bò ra khỏi bụng một tình nhân nào đó của cha tôi, mà không phải bà." Thời Diệc Nam giận dữ cười, cũng may là hắn tự chủ tốt, tố chất cao, không trực tiếp mắng người, "Nhưng mà, mẹ, bà còn rất tự biết mình, tôi vui lắm. Yên tâm đi, lần sau lúc chuyển tiền thì tôi sẽ chuyển thêm một ít."
"Con lại còn nói chuyện như thế với mẹ?!" Diệp Uyển Hương trợn mắt lên, hận không thể xông tới tát mấy cái lên mặt Thời Diệc Nam. Bà nghiến răng nghiến lợi, "Nếu không nhờ mẹ, liệu con có thể có ngày hôm nay?! Nếu mẹ sớm biết bản chất của con thế này, ngày trước mẹ sẽ không ngăn cha con, mặc kệ ông ta đuổi con ra khỏi Thời gia!"
"Bà sai rồi. Nếu không nhờ tôi, hôm nay bà cũng không có cơ hội nói chuyện với tôi, còn tiêu xài tiền tôi gửi bà hàng tháng." Thời Diệc Nam đi tới trước mặt Diệp Uyển Hương, nhìn bà từ trên cao xuống rồi cười lạnh, "Bà Diệp, tôi hy vọng bà có thể nhìn rõ tình huống bây giờ. Thời Diệc Bắc chết rồi, bà chỉ còn một đứa con trai là tôi. Bà muốn sống thoải mái thì tốt nhất hãy để tôi dễ chịu.
Nếu tôi mất hứng, còn ai sẽ đưa ma cho bà đây?"
Diệp Uyển Hương vừa nghe những lời này đã biết rõ, hôm nay bà không có cách nào trò chuyện tử tế với Thời Diệc Nam. Nhưng tính cách bà không tốt, Thời Diệc Nam làm bà không vui nên bà cũng muốn làm hắn ghê tởm.
Vì vậy bà cũng cười nói, "Được, lời con nói, mẹ nhớ kỹ."
"Cũng không phải là mẹ nhất định phản đối con ở bên gã đàn ông họ Bạch kia. Bên ngoài con tìm người phụ nữ để kết hôn, sinh mấy đứa trẻ, rồi lén lút muốn làm gì thì làm, thích chơi với bao nhiêu đàn ông thì chơi, mẹ cũng không quản. Tên họ Bạch yêu con như vậy, hèn mọn vì con, đến mẹ cũng không nhìn nổi. Con nói với cậu ta một chút, cậu ta chắc chắn sẽ đồng ý.
Nếu con không dễ mở miệng, mẹ cũng có thể giúp con."
Diệp Uyển Hương biết Thời Diệc Nam sẽ không đồng ý chuyện này, song bà muốn ghê tởm Thời Diệc Nam, còn muốn tiện thể mắng Bạch Nhất Trần một trận.
Mà câu trả lời của Thời Diệc Nam là chỉ vào cửa phòng làm việc, lời ít ý nhiều: "Cút. Trong vòng một phút, cút khỏi phòng làm việc của tôi."
Diệp Uyển Hương mới gia hạn hắn trong một giờ phải chạy tới đây, hiện Thời Diệc Nam lại muốn bà cút khỏi nơi này trong một phút.
Diệp Uyển Hương nghe vậy, lập tức quay người nhấc chiếc túi đặt trên ghế sofa. Bà móc ra điếu thuốc lá từ trong túi, châm lửa hút một hơi rồi phun ra làn khói trắng. Xuyên qua khói mù, bà oán hận nhìn Thời Diệc Nam, xì một tiếng rồi khinh miệt mắng: "Ha, bảo mẹ cút? Lúc trước cũng không biết là ai chia tay dứt khoát như vậy, bây giờ còn giả tình thánh trước mặt mẹ nữa.
Tên tình nhân họ Bạch kia nhìn mặt con không thấy buồn nôn, nhưng mẹ đây cũng thấy mất mặt thay con."
"A, con cùng dạng đạo đức với cha con, còn vờ si tình làm gì. Tốt nhất là con nên soi gương để xem mặt mũi mình buồn nôn cỡ nào!"
Dứt lời, Diệp Uyển Hương giẫm đôi giày cao gót cộp cộp rời khỏi. Trước khi đi, bà còn không quên dập mạnh cửa phòng ra oai, phát ra tiếng vang rung trời, sợ đến nỗi Bạch Duy Hoan đang trầm mặc bên cạnh suýt nhảy dựng lên.
Nhưng một giây sau, Thời Diệc Nam lại cầm cốc nước trên bàn ném xuống đất. Nếu không phải trên sàn trải thảm thì chiếc cốc đã sớm nát. May nhờ có thảm, nó mới còn mệnh để lăn lông lốc đến chân Bạch Duy Hoan.
Kỳ thực sau khi Thời Diệc Nam vào cửa, gã đã định ra ngoài. Ai ngờ Thời Diệc Nam đi vào, chưa nói được mấy câu đã cãi cọ ầm ĩ với Diệp Uyển Hương. Gã đi không được mà không đi cũng không được. Lại thấy hai người kia hình như không thấy mình, gã bèn trực tiếp làm bộ mình vừa điếc vừa mù, không nghe thấy cũng chẳng nhìn thấy gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!